Editor: Trâm Rừng

Là một người mới không có quyền lên tiếng tất nhiên sẽ không ai để ý đến lời nói của cô.

A, không đúng. Trương Viện Viện có nghiêm túc nghe.

Là hai chị em lớn lên cùng với nhau nên cô ấy biết vận may của Phù An An siêu hình như thế nào từ khi còn nhỏ.

Bình thường có thể nhìn không ra nhưng vào thời khắc mấu chốt lại mạnh mẽ đến ngút trời. Rõ ràng nhất là khi bọn họ còn học trung học phổ thông, thời gian lúc đó có một loại trò chơi thẻ cào, hai người đã đắm chìm trong niềm vui cào thẻ và kiếm được tận 3000 nhân dân tệ mỗi tuần. Sau đó bị Ông nội Phù phát hiện ra và đập cho một trận mới dừng lại.

Ngoài ra, còn có giác quan thứ sáu siêu chính xác. Cô nhớ khi Phù An An còn nhỏ tuổi, lúc đó bọn họ mới học tiểu học, một kẻ buôn người đã đứng trước cổng trường cố gắng muốn bắt cóc họ.

Rõ ràng người này giả bộ vô cùng tốt, nhưng mà lại không lừa gạt được Phù An An. Phù An An thậm chí còn mang theo cô chạy trốn cùng, ở trên đường lớn tùy tiện ôm một người lại là một cảnh sát đang tan làm đi về nhà.

Cũng chính vì sự việc này mà giá trị của Phù An An trong lòng mẹ cô tăng vọt, điều này từng đe dọa đến địa vị của cô trong gia đình. Những chuyện này từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua rất nhiều lần rồi.

“Béo, em đang nghiêm túc sao?” Trương Viện Viện hỏi.

“Đương nhiên.” Phù An An gật gật đầu.

“Vậy tôi không đi nữa.” Thấy vậy, Trương Viện Viện nói một cách dứt khoát: "Em gái tôi có giác quan thứ sáu đặc biệt mạnh mẽ từ khi còn nhỏ, tôi tin tưởng em ấy hơn."

Phù An An nghe vậy liền nhìn cô với ánh mắt tán thưởng, nói không đi thì cô ấy sẽ không đi, quả nhiên chị gái này vẫn rất đáng tin cậy. Những người khác cô sẽ không quan tâm tới.

Thấy hai người cùng nhau đi vào, những người khác khẽ nhíu mày. Thật là một lý do khập khiễng.

“Hai người bọn họ không có ý thức tập thể gì hết, tùy ý muốn đến là đến, muốn đi là đi.” Chu Phương nói, “Chúng ta còn muốn ra ngoài không?”

"Trong hai người này, một người đã vượt qua một vòng trò chơi, còn người kia là người mới tinh, đồng đội heo không thể lay chuyển thì không cần lo lắng cho bọn họ."

Âm thanh khinh thường của mập mạp vang lên, "Dù sao tôi cũng sẽ đi xuống tìm hiểu tình huống, ai không ra sức đừng nghĩ chia sẻ tin tức của lão tử." Nói xong hắn liền tự đi xuống một mình.

Thấy vậy, Hàn Âm Nhi nhìn Mã Nghị đang ở bên cạnh, "Anh Mã, còn chúng ta thì sao?"

“Mọi người đi xuống xem một chút.” Vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Để an toàn, tốt nhất là lập tổ đội, không nên hành động một mình, trước 9 giờ 30 trở về. ."

---------------------------------

Sau mười mấy phút. Hàn Âm Nhi cùng Chu Phương trở về.

Hai người Phù An An đã nghe thấy tiếng hai người nói cười nói chuyện ngoài cửa đã lâu, nhưng vừa mở cửa ra, hai người liền ngầm ngậm miệng, nhìn nhau một cái rồi tắm rửa đi ngủ.

Rõ ràng hôm nay Phù An An và Trương Viện Viện không đi ra ngoài nên bị mọi người xa lánh rồi.

Thấy vậy, Trương Viện Viện bóp bóp khuông mặt của Phù An An, "Hãy nhìn xem em làm cái gì này, đây là ngày đầu tiên mà hai chúng ta đã không hòa đồng rồi.”

Phù An An hất bàn tay lợn mặn ra, "Cái này là do chị tự chọn mà." Hơn nữa căn bản hoà đồng cũng không có ý nghĩa gì. Mấy người chơi này đều mang ý nghĩ khác nhau, còn không bằng tự mình thông quan.

“Ai.” Trương Viện Viện nằm ở trên giường, trong lòng có chút nặng nề, "An An, vận khí của em có thể mạnh hơn một chút không, chúc phúc cho chúng ta một ván này có thể hóa xui xẻo thành vận may."

"Người trẻ tuổi đừng quá mê tín." Phù An An nghe điều này lắc đầu rồi giả vờ thuyết phục như một nhà sư già.

Nhưng trong lòng cô đã nhảy nhót lên cao. Lo lắng cái búa ấy. Gặp được bố trong vòng trò chơi này là phúc ba đời của con. Cứ nằm xuống đừng cản trở là được rồi.

Trương Viện Viện nghe vậy giơ chân lên, đặt lòng bàn chân lên ván giường phía trên đạp một cái là cả người Phù An An rung rinh, “ Một người chơi mới tinh như em đang dạy chị làm việc sao?”

0.05009 sec| 2397.977 kb