Editor: Trâm Rừng

Vừa dứt lời. Giáo viên trong lớp đột nhiên quay đầu lại nhìn tên béo đang nói chuyện giữa bọn họ. Vẻ mặt của cô ta u ám, ánh mắt âm trầm, ánh đèn trong phòng trắng bệch, không hiểu sao chiếu vào mặt cô ta nhìn có vẻ hơi rùng rợn.

Lão béo lập tức câm miệng, lui về phía sau hai bước, hắn đã nói sai cái gì sao?

"Thời gian ăn, thời gian ngủ và thời gian đọc sách, thời gian xem TV bị cấm nói chuyện." Trương Mẫn từ trên lầu đi xuống, nhìn người đàn ông béo rồi nói với vẻ mặt vô cảm, sau đó cô ta thu hồi ánh mắt mang mọi người trở lại tòa nhà hành chính.

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày bắt đầu làm việc từ lúc 8 giờ sáng và tan sở lúc 5 giờ chiều. Ngoài ra, 9h30 tối các người phải về phòng nghỉ ngơi, giáo viên không trực đêm không được tùy ý ra ngoài, nếu ra ngoài... tự gánh lấy hậu quả. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người đi ngủ sớm đi." Cô ta nói xong liền bỏ đi.

Các người chơi tụ tập cùng một chỗ ở bên ngoài hành lang, cũng không có lập tức trở về phòng.

“Thảo, vừa rồi tôi bị ánh mắt của giáo viên kia làm cho giật mình.” Mập mạp vừa rồi mất mặt, bây giờ có chút bực bội “Vòng trò chơi này, không lẽ là những giáo viên này có vấn đề sao?”

“Không biết.” Hùng Khôn ở một bên sờ sờ cằm, “ Trong thời kỳ đầu của trò chơi tương đối an toàn, có lẽ chúng ta có thể thừa dịp bây giờ còn sớm, đi ra xem một chút bọn họ đang làm cái gì?”

Nghe vậy nam người chơi mới có chút không xác định nói: "Vừa rồi không phải giáo viên bảo chúng ta trở về ký túc xá sao?"

“Cô ta nói cái gì cậu liền nghe cái đó sao?”

Hùng Khôn lắc đầu, "Dựa theo quy tắc trước đây của trò chơi, mới bắt đầu là thời điểm an toàn nhất, hiện tại nếu không đi tìm manh mối, về sau chỉ sợ càng ngày càng khó."

“Chính là như vậy.” Người chơi mới nhìn những người chơi khác, những người chơi cũ có kinh nghiệm đều không hẹn mà đồng loạt gật đầu.

Qua biểu hiện của bọn họ khiến Phù An An cảm thấy nghi ngờ, họ không có nhắc nhỏ của trò chơi sao? Nhắc nhở rõ ràng đã nói, muốn nghe lời giáo viên mà.

Ngay khi cô đang bối rối, một âm thanh thông báo lạnh lùng vang lên bên tai cô ---【Vòng này là một trò chơi can thiệp và trò chơi có lợi cho người chia bài. 】

Hệ thống trò chơi cao lãnh thế mà lại đưa ra lời nhắc nhở?!

Phù An An trừng to mắt khi nghe điều này, cô ấy luôn nghĩ rằng cụm từ "trò chơi thiên vị người chơi chia bài " chỉ là để nói cho vui thôi. Không nghĩ tới lại là loại phương pháp thiên vị như thế này.

Có thể có những người chia bài dự bị trong số họ, nhưng cô lại là người chơi chia bài chính thức duy nhất ở đây. Chẳng thể trách nhóm người này phản ứng như vậy. Bởi vì cô là người duy nhất nhận được gợi ý của trò chơi.

"Trò chơi can thiệp rốt cuộc là cái gì?" Phù An An thầm hỏi trong lòng. Đợi nửa ngày, kết quả cái trò chơi gân gà này lại tiếp tục giả chết.

Phù An An tặc lưỡi chán ghét gây thu hút sự chú ý của những người khác. Một đám người cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, trưởng nhóm Mã Nghị khẽ cười nói: "Phù tiểu thư, cô có ý kiến gì khác không?"

"Gì?." Phù An An nhìn sang, vừa rồi cô không nghe thấy bọn họ nói chuyện, điều này khiến cô lúc này có vẻ hơi mờ mịt.

“Vừa rồi An An đang ngẩn người thôi, cũng không có ý tứ gì khác.” Trương Viện Viện lên tiếng giải vây cho Phù An An, sau đó kéo cô về phía sau, “Thừa dịp trời còn sớm, bây giờ chúng ta hành động luôn sao?”

Cái gì? Tất cả đã được quyết định? Phù An An bỗng nhiên sững người một lúc, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ cũ treo ở cuối hành lang.

Chín giờ mười phút. Ngoài trời tối đen như mực. Chỉ có ánh đèn tivi chập chờn tỏa ra từ tòa nhà giảng dạy phía đối diện.

"Hay là ngày mai rồi hãy đi." Phù An An nghĩ nghĩ, nói: "Tôi cảm giác chín giờ rưỡi còn ở bên ngoài, thật sự sẽ xảy ra chuyện không hay."

"Tất cả chúng ta đều đã quyết định xong rồi."

Nghe vậy, những người khác khẽ nhíu mày, "Mới là ngày đầu tiên, có thể xảy ra chuyện gì."

Người mới chính là như vậy, không lắng nghe mọi người nói chuyện còn luôn yêu thích cản trở.

0.92776 sec| 2393.188 kb