Editor: Trâm Rừng
"Mã ca ca, anh là người có kinh nghiệm nhiều nhất, sao anh không làm đội trưởng đi." Hàn Âm Nhi là người đầu tiên đứng ra nói. Hầu hết mọi người đều cảm thấy như vậy.
Mã Nghị chủ động như vậy vì thật ra trong lòng đã có ý định này, nghe vậy liền cười với bọn họ, nhận luôn sự tâng bốc này mà nói: “Nếu mọi người tin tưởng tôi vậy thì tôi sẽ không trốn tránh. Chúng ta trước phân ký túc xá a. Tổng cộng ba gian ký túc xá, bốn cô gái ở một gian, chúng ta 6 người đàn ông ở hai gian còn lại. Đối với sự kết hợp hai người một tổ thì mọi người chọn bạn đồng hành của riêng mình rồi báo cáo với tôi.”
-----------------------------------
Hai người lập một đội, Trương Viện Viện đương nhiên sẽ cùng Phù An An một đội. Còn dư lại hai cô gái cũng tách ra. Hai ngươi mới ôm thành đoàn làm gì, đến nổi Hàn Âm Nhi là đi ôm đùi của Mã Nghị.
Sau khi thành lập một đội, họ bước vào ký túc xá của mình. Phù An An và những người khác được phân bổ vào phòng 306: Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có hai chiếc giường tầng bằng khung sắt. Chính giữa là một chiếc bàn gỗ không biết đã dùng bao lâu, lớp sơn trên mặt bàn đã bong tróc, có những vết rỗ do dao khoét.
“Nơi này đổ nát như vậy, làm sao lại để cho người ở?” Cô gái môi đỏ như lửa chán ghét nhìn xung quanh, “Phòng tắm của tôi so với chỗ này còn lớn hơn.” Vừa nói, cô vừa xem một vòng rồi ngồi ở tầng dưới của chiếc giường sắt bên phải, "Cái giường này vẫn còn mùi mốc kìa."
"Chị Phương Phương, phòng tắm của chị lớn hơn căn phòng này, chắc chị rất giàu." Nghe chị ấy nói vậy, Hàn Âm Nhi tò mò hỏi: "Chị làm nghề gì?"
Chu Phương khoe mái tóc được chải chuốt cẩn thận, nghe cô nói có chút tự hào: "Chồng tôi kinh doanh ô tô."
Vừa nói, cô vừa cười nhẹ với Hàn Âm Nhi “chỉ là có một chút tiền thôi, ở trong trò chơi sinh tồn này chị vẫn phải dựa vào các cô chiếu cố nha. Khi trò chơi kết thúc, chị Phương mời các cô ăn tối."
Ở trong trò chơi hồi lâu, cô gần như hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây, cô là người mới, cũng không phải kẻ ngốc, cho nên vẫn sẽ chiếu cố một chút, thu phục người ta.
“Thật sự là ngại quá nha.” Hàn Âm Nhi hé miệng cười, rất cho mặt mũi nói nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia khinh thường. Ai mà thèm một bữa cơm kia.
Trong trò chơi, nếu bạn dẫn dắt ai đó vượt qua cấp độ, giá yêu cầu cho bất kỳ người chơi giỏi nào là sáu con số. Không có tiền vậy chỉ có thể dùng phương diện hoặc đồ vật khác trao đổi.
Mời ăn cơm...... Ý tứ như vậy cũng dám nói ra. Người mới chính là người mới.
Hàn Âm Nhi nói xong, nhìn về phía hai người bên cạnh, ánh mắt đảo qua trên mặt của Phù An An, sau đó lộ ra nụ cười ôn nhu, "Trương tỷ, Phù tỷ tỷ, các cô muốn ngủ ở đâu? "
"Hai chúng tôi ngủ chung giường." Trương Viện Viện kéo Phù An An chọn giường bên trái, cô không thích Hàn Âm Nhi lắm, nhưng ngoài mặt vẫn phải cho qua, "Đúng rồi, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi. ?"
Hàn Âm Nhi: “tôi vừa hai mươi.”
"Ồ, cũng không già lắm. An An chúng ta mới mười chín tuổi." Nghe người này mở miệng một tiếng đều là chị, còn tưởng rằng cô ta chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
“Mọi người nên gọi chúng tôi bằng tên riêng đi.” Trương Viện Viện nói với cô ta, “Gọi chị làm tôi cảm thấy chúng tôi thật già dặn.”
Tuổi tác mà luôn là điều mà phụ nữ quan tâm nhất.
Phù An An cũng gật đầu đồng ý. Trình độ của những người này không cao bằng cô, cho nên cô không thể nghiêm mặt gặp ai cũng có thể kêu bằng chị được.
Hàn Âm Nhi nghe vậy nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, "Thực xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý."
--------------------------------------
Đây là buổi chiều của ngày đầu tiên. Họ chỉ nhìn xung quanh trong trường mẫu giáo và sau đó ăn tối bên ngoài nhà ăn.
7-8h đêm. Trong lớp có chiếu phim hoạt hình, những đứa trẻ mặc đồng phục màu xanh lam đang ngồi trên ghế chăm chú xem TV.
Phim hoạt hình quả thực là công cụ dỗ dành trẻ nhỏ mạnh mẽ nhất, mỗi phòng học đều vô cùng yên tĩnh. Họ nhìn vào bên trong qua cửa sổ, "Những đứa trẻ bên trong rất ngoan."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo