Editor: Trâm Rừng

Lời nhắc của trò chơi nói rằng - hãy nghe lời giáo viên. Vậy thì nhất định phải vào, nhưng cô là người mới, vì vậy cô vẫn cần lắng nghe ý kiến của những người đi trước.

“Đi vào sao?” Phù An An hỏi.

“Đi thôi.” Trương Viện Viện gật đầu, đồng thời phổ biến khoa học cho cô nghe, “Em không thể trốn tránh trò chơi, nếu không sẽ chết. Trò chơi này rất phức tạp, lát nữa chị sẽ giải thích cho em. " Nói rồi Trương Viện Viện kéo Phù An An đi vào.

Vừa đi vừa không hiểu hỏi: "Làm sao em lại đi vào game, em không phải vẫn luôn rất may mắn sao?"

Phù An An bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Em cũng không biết."

Trường mầm non này chiếm diện tích nhỏ, chỉ có một dãy nhà dạy học và một dãy nhà hành chính, cộng với một khu bếp để nấu ăn. Được bao quanh bởi các tòa nhà dân cư cũ cao chót vót, ánh sáng trong toàn bộ khuôn viên rất kém.

Giữa khu dạy học có một cây hòe rất to đã hơn một trăm năm, cành xòe ra như chiếc ô, tán lá rậm rạp, chiều cao ngang với mái của khu dạy học khiến trường mầm non càng thêm u tối. Vì vậy, dù là ban ngày, trong lớp cũng phải bật đèn.

----------------------------------------------

Gọi bọn cô đi vào là chủ nhiệm nơi này, Trương Mẫn.

Trương Mẫn dẫn họ đi một vòng quanh trường mẫu giáo, đồng thời cũng giải thích một số thông tin cơ bản về trường mẫu giáo. Có 188 trẻ em và 12 giáo viên trong trường mẫu giáo của họ. Tổng cộng có năm ban chia ra làm lớn, vừa và nhỏ. Là trường mẫu giáo nội trú, hàng ngày cô giáo và các cháu ở trong nhà trẻ, các cháu ở trong lớp, giáo viên ở khu hành chính bên ngoài.

"Chúng ta cho các ngươi chuẩn bị ba gian phòng, mỗi gian có thể chứa bốn người, các ngươi tự mình phân bổ."

Trương Mẫn đưa họ từ tòa nhà giảng dạy đến tòa nhà hành chính, đứng trước cửa ký túc xá rồi nói với họ, "Mặt khác, các thực viên sẽ luân phiên thay ca, hai người một tổ, mỗi người ở lại hai ngày trong lớp, các ngươi thương lượng xong rồi nói cho ta biết." Cô ấy nói xong liền bỏ đi.

Mười người còn lại đứng trong hành lang của ký túc xá im lặng trong hai giây. Lúc này, một thanh niên mặc âu phục đứng lên, "Vòng trò chơi này tương đối đặc biệt, mọi người đứng ở đây đều là người chơi, cho nên không cần chạy trốn. Bằng không để tôi trước tiên đứng ra giới thiệu một chút?

Tôi họ Mã, tên tôi là Mã Nghị, tôi là một người chơi bình thường mới vào giai đoạn thứ hai và đã trải qua bốn vòng của trò chơi."

Mã Nghị nói xong, nhìn chín người còn lại, thấy không ai chủ động nên nói thêm một câu, "Ý tưởng của tôi là vòng trò chơi này có ít người chơi hơn và ít NPC hơn, nhưng trò chơi không nhất thiết sẽ đơn giản mà vượt qua. Chúng ta có thể hợp tác và cùng nhau thông quan.”

Hắn vừa nói xong, một người đàn ông khác cùng tuổi đứng lên, "Tôi tên là Hùng Khôn, là một người chơi bình thường, trước chơi hai ván, hiện tại tiến vào ván thứ ba."

Người đứng lên sau Hùng Khôn là một cô gái có dung mạo thanh tú, trông có vẻ mong manh, khi cười lên giống như một Bạch liên hoa, "Tôi tên là Hàn Âm Nhi, cũng là một người chơi bình thường, trước đây đã trải qua một vòng trò chơi, trò chơi này thật đáng sợ, hi vọng các anh chị em ở đây đều có thể chiếu cố tôi."

Có bốn người này đi đầu nên những người còn lại tự nhiên cũng theo thứ tự mà giới thiệu bản thân. Mười người chơi, sáu nam và bốn nữ.

Theo lời giới thiệu của bọn họ, chỉ có đôi nam nữ vừa hét lên lúc nãy là người chơi mới chưa từng trải qua một ván nào, còn lại đều là những người chơi bình thường đã trải qua ít nhất một ván. Mã Nghị đã hoàn thành nhiều trò chơi nhất trong số đó, tổng cộng là bốn lần.

Tất nhiên đây chỉ là dữ liệu bề ngoài. Hai cái người chơi mới, 7 cái người chơi bình thường, một người chơi chia bài dự bị cũng không có, Phù An An cảm thấy không có khả năng. Cô có thể giả dạng người chơi mới thì những người khác tự nhiên cũng có thể nói dối.

"Ngay cả một người chơi chia bài dự bị cũng không có." Thấy vậy, Mã Nghị ngạc nhiên hỏi, “vậy mọi người tuyển cử một người đứng đầu đi. Có ai nguyện ý tự tiến cử không?”

0.07439 sec| 2407.797 kb