Editor: Trâm Rừng

Nghiêm Sâm Bác đoán không lầm.

Ban đầu Phù An An ngất xỉu vì Phó Ý Chi mượn năng lực của cô nhưng sau đó là do cô bị kéo vào trò chơi.

-------------------------------------

Một giọng nói lạnh lùng máy móc vang lên trong siêu không gian của trò chơi.

【 Người chơi chia bài thân mến, chào mừng bạn quay trở lại với trò chơi sinh tồn. Sẽ có 200 NPC và 9 người chơi cùng chơi với bạn trong vòng này. 】

Khi nghe game giới thiệu về số lượng người chơi hiện tại trong game, Phù An An đã vô cùng ngạc nhiên cho rằng mình nghe nhầm. Lúc này, phần giới thiệu về trò chơi vẫn tiếp tục.

【Cố gắng sống sót trong trò chơi trong 10 ngày, bạn sẽ có thể nhận được 20 điểm; chết trong trò chơi hoặc trốn tránh trò chơi, bạn sẽ chết trong thực tế. Ngoài ra, mỗi khi tiêu diệt được một người chơi chia bài dự bị trong trò chơi, bạn sẽ nhận được thêm 10 điểm.

Trò chơi vòng này: Nhà trẻ thiên sứ.

Nhắc nhở của trò chơi:

Vòng này là một vòng chơi can thiệp

Lắng nghe những lời của giáo viên]

Sau khi giới thiệu trò chơi xong, sương mù trước mặt cô tan biến. Ngay bây giờ cô đang ở cổng một trường mẫu giáo.

Cô không phải ở đây một mình mà là một nhóm người, cô chưa kịp phản ứng thì cổng trường mẫu giáo đã mở ra. Một người phụ nữ trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước ra, đeo kính và trang điểm hơi trắng bệch.

Bà ấy nhìn thoáng qua gương mặt của đám người bọn họ, sau đó nói: "Các ngươi là tới làm thực tập sinh đúng không, các ngươi đi theo tôi đi vào."

Một đám người đứng ở cửa không nhúc nhích. "Nơi này là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây?" Một người đàn ông trung niên hét lên, "Thằng nào chơi khăm, nhân lúc tôi đang say mà đưa tôi đến đây."

“Đúng vậy.” Bên cạnh cô có một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng, sơn môi đỏ mọng gật đầu nói: “không biết bắt cóc là phạm pháp hả. Cái gì mà thực tập sinh, lão nương đều tiến xã hội đã bao nhiêu năm rồi.”

Hai người này có vẻ là những người chơi mới vừa vào trò chơi. Phù An An liếc nhìn từng người một ở trước mặt này, thật trùng hợp, có đúng mười người ở đây, một người trong số họ còn rất quen thuộc với cô – tiểu Thanh mai Trương Viện Viện.

O hô! Cô ấy cũng tham gia vào thế giới trò chơi phức tạp và đầy tranh chấp này!

“Béo?” Trương Viện Viện cũng nhìn thấy Phù An An, cô ấy chen qua hai tên mập mạp ở trung gian đi đến bên cạnh cô, "Béo, em tiến vào trò chơi làm gì!"

Phù An An:...... Câu hỏi này cô cũng rất muốn hỏi nha!

Phù An An nhìn Trương Viện Viện, đang định trả lời, đột nhiên cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn về phía bọn họ. Phù An An đem câu hỏi ban đâu nuốt trở về, giống như kinh ngạc mờ mịt hỏi, “Trứng lớn, đây là nơi nào vậy? Chúng ta có bị bắt cóc không?"

"Không, đây là trò chơi sinh tồn." Trương Viện Viện nghe vậy lắc đầu, nghiêm túc nói với cô: "Không phá qua được trò chơi này, chính là chết người thật đó, chị đã trải qua một lần, rất nguy hiểm."

Nghĩ đến lần trước trải qua trận lũ lụt, toàn thân cô ấy không tự chủ được run lên. Trong giai đoạn sau, nó đã đạt đến mức con người ăn thịt người. Mấy ngày cuối cùng, cô đói đến hoa cả mắt, phải trốn trên mặt nước rồi lại chạy trốn, thiếu chút nữa đã chết trong trò chơi.

May mắn thay, vòng trò chơi này chỉ tồn tại trong mười ngày. Hẳn là nguy hiểm độ khó không lớn như vậy.

Trương Viện Viện vươn tay kéo cánh tay của Phù An An nói: "Mấy ngày nay đi theo chị, đừng chạy lung tung, chị dẫn em đi ra ngoài."

“Ừ.” Phù An An nghe vậy gật gật đầu, cô cảm nhận được sự đáng yêu của người mới Trương Viện Viện.

Sau khi nghe hai người nói chuyện xong, những ánh mắt quan sát bọn họ đã thu hồi lại. Một đám người đứng ở cửa ước chừng ba phút, người phụ nữ lúc nãy lại xuất hiện, cầm cây bút trên tay gõ cửa sắt trường mẫu giáo, sốt ruột giục: “ Mấy bị thực tập sinh này vào nhanh một chút đi, chúng ta phải đóng cửa. Nếu không đi vào thực tập thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”

1.21379 sec| 2394.367 kb