Editor: Trâm Rừng

A a a! Trong núi không có lão Hổ thì mấy con khỉ như cô xưng vương thôi.

Đã mười giờ đêm, sảnh tầng một vẫn sáng trưng.

Sau nhiều lần Đại Cường ca được Nghiêm Sâm Bác khẳng định rằng nếu sự việc ngày hôm nay bị bại lộ và bầu trời sụp đổ thì Nghiêm Sâm Bác sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, bây giờ Anh Đại Cường đã hoàn toàn buông thả bản thân.

Anh một tay lắc ly rượu đỏ, một tay cầm micro hát "Vương Phi", giọng hát khàn khàn khác xa với giọng hát của một ca sĩ họ Tiêu nào đó. Từ Thiên thì hát khá hay nhưng không giành được micro.

Phù An An xoa xoa đôi tai bị nhiễm độc, di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ ra bên ngoài ngồi, nhìn món thịt dê nướng nguyên con của Chương Tân Thành. Nếu không phải hôm nay có cơ hội, cô căn bản cũng không biết Chương sư phụ còn có tay nghề bí mật này!

Thịt dê nướng nguyên con là loại thịt dê hảo hạng. Thêm gia vị bí mật đặc trưng của anh, vừa nướng vừa ăn. Không quá chín cũng không quá sống, bên ngoài khô thơm, bên trong ngon ngọt, dù sao thì Phù An An từ lúc ngồi xuống đã không nhúc nhích cho đến khi ăn hết nguyên một cái đùi dê.

Trước khi đi, cô nhìn nửa còn lại nữa con chưa chạm vào, "Sư phụ, tôi có thể đóng gói luôn phần còn lại không?"

Hạnh phúc lớn nhất của người đầu bếp không phải là món ăn ngon như thế nào mà là được thực khách yêu thích đến mức nào.

Con người sắt thép như Chương Tân Thành hiếm khi nở một nụ cười trên khuôn mặt, hôm nay anh phi thường khoan dung và tốt bụng, "Tôi để nó trong tủ lạnh, ngày mai cô muốn ăn thì đem nó bỏ vào lò nướng lại."

Nghe vậy Phù An An cảm khái, thực sự là một ngày hạnh phúc a! Cái giá của hạnh phúc là ăn quá nhiều và mất ngủ. Mất ngủ thì sáng hôm sau nằm ỳ trên giường.

Nằm trên giường hậu quả chính là cả ngày huấn luyện bị chậm trễ, công việc huấn luyện trong một buổi chiều có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng nay đã trở nên vội vàng, luyện xong thì toàn thân đều là mồ hôi bẩn.

Phù An An tắm rửa, thay quần áo, mang đùi cừu mới nướng lại đi vào phòng của Phó Ý Chi. Một bên gặm, một bên nhìn. Phó baba ngủ trên chiếc giường lớn màu xám, khuôn mặt dịu dàng và thanh thản hơn so với khi anh còn tỉnh giống như Người đẹp ngủ trong rừng.

Phù An An tiến lại gần hơn cẩn thận quan sát, lông mi của anh cực dài, môi hơi mím, chính là khuôn mặt đế vương không giận cũng uy nghiêm. Trên tai còn có một nốt ruồi nhỏ, chỉ hơi lộ ra ngoài, ngày thường cô không để ý nên không thấy. Còn có mũi của Phó baba cũng cực kỳ cao! Nhìn kỹ một chút thì thấy tướng mạo của anh có hơi giống với người Châu Âu. Chậc chậc, một anh chàng đẹp đúng là càng nhìn càng thấy đẹp trai!

Phù An An cầm đùi dê không khỏi cảm khái, đồng thời vươn tay xé một miếng thịt vụn từ đùi dê rồi nhét vào miệng Phó baba. Đồ tốt chính là muốn cùng nhau chia sẻ. Coi như ăn không được, nuốt không trôi thì nếm một chút mùi vị cũng rất tốt nha.

Thời gian kế tiếp mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Phù An An đều sẽ mang các món ăn ngon. Cô ăn hơn phân nửa, còn lại một chút thì đút cho Phó Ý Chi nếm một chút vị. Nó thể hiện sâu sắc cái gọi là “chỉ cần đàn em có thịt để ăn thì có muỗng canh cho đại ca uống”.

Mãi cho đến ngày thứ ba. Nhìn thấy Phó Ý Chi còn chưa tỉnh lại, tâm tình đang buông lỏng của Phù An An bây giờ đã có chút hoảng loạn.

Mặc dù bác sĩ đã kiểm tra và mọi thứ đều bình thường nhưng Phù An An vẫn lo lắng.

Số lần cô đến chỗ của Phó Ý Chi ngày càng nhiều, ngay cả việc huấn luyện cũng được chuyển đến phòng của anh.

Nghiêm Sâm Bác và những người khác cũng bắt đầu bận rộn, một mặt họ phải bảo mật chặt chẽ việc Phó Ý Chi đã vào trò chơi suốt ba ngày, mặt khác họ thu thập thông tin và điều tra xem liệu có tiền lệ như vậy hay không.

Tin xấu là, hiện tại không có.

Phù An An nhìn Phó Ý Chi ở trên giường, không biết anh đã gặp phải chuyện gì trong trò chơi sinh tồn nên chỉ có thể lo lắng suông. Cô ngồi bên giường rất lâu, lâu đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy người phụ nữ mà cô gặp ở vòng đầu tiên của trò chơi, người phụ nữ đi qua trước mặt cô và một chiếc ô tô lớn đâm vào cô ta.

Trong lúc nhất thời, máu thịt bắn tung tóe, cái đầu bị chặt đứt bay đến dưới chân cô, đột nhiên cái đầu bị chặt được thay thế bằng khuôn mặt của Phó Ý Chi.

“Aaaaaaa!” Phù An An trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc.

0.11077 sec| 2396.102 kb