Editor: Trâm Rừng
Ngoài việc rèn luyện dị năng không gian, sức mạnh thể chất, bắn súng và tất nhiên quyền anh cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
Nhìn mấy điểm chín trên bảng bắn súng mà cô bắn được liên tiếp, Phù An An cảm thấy rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều !
Soái! Cô bắt chước cách trong phim những giang hồ thổi vào họng súng, sau đó đặt súng xuống và tháo tai nghe chống ồn ra.
Vẫy vẫy cánh tay nhìn về phía Phó Ý Chi, “Phó Ca, anh có muốn tới bắn súng làm nóng người một chút không?”
Phó Ý Chi lúc này đang ngồi ở một bên, lưng thẳng tắp, hai chân bắt chéo, thon dài thẳng tắp. Ngồi lặng lẽ ở đó, anh trông đẹp trai như một tác phẩm điêu khắc.
Thẳng cho đến khi anh mở miệng nói chuyện. "Cô còn có một bộ huấn luyện chưa hoàn thành, đừng có lười biếng."
Ách...... Cô đang lười biếng ở chỗ nào? Hãy nhìn cái miệng này của anh ấy xem, làm một tác phẩm điêu khắc vẫn tốt hơn! Phù An An thở dài.
Có lẽ là thanh âm quá lớn, Phó Ý Chi nhìn cô, "Cô không hài lòng cái gì?"
“Không có.” Phù An An lắc đầu như trống lắc, "Anh tự tay huấn luyện tôi làm sao tôi có thể không hài lòng? !" Thấy vậy anh mới thu tầm mắt lại, không mặn không lạt ừ một tiếng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Phó Ý Chi đột nhiên nhắm mắt lại rồi ngã về phía trước mà không hề báo trước. May mắn thay, Phù An An nhanh tay nhanh mắt cung cấp cho anh một cánh tay vững chắc và đáng tin cậy khi anh ngã xuống!
“Nghiêm ca!” Thấy bộ dạng này của Phó Ý Chi, Phù An An đặt anh nằm trên băng ghế, hướng xuống tầng dưới hét lên, “Phó Ca hình như tiến vào trò chơi rồi!”
----------------------------------
Sau khi xác nhận, có vẻ như thực sự anh đã tiến vào trò chơi rồi! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó baba vào trò chơi một mình. Tuy rằng cô biết trước khi cô gặp anh, Phó Ý Chi không biết đã trải qua bao nhiêu vòng chơi chỉ có một mình, nhưng lúc này khi cô nhìn thấy anh ngủ say thì cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
"Yên tâm đi." Nghiêm Sâm Bác nhìn vẻ mặt lo lắng của cô sau đó nở một nụ cười an ủi, "Phó gia là người mạnh nhất trong số chúng ta."
Nói thì nói như thế nhưng mà thời gian Phó baba tiến vào trò chơi có chút không thích hợp. Kể từ khi giai đoạn thứ hai của trò chơi bắt đầu, sau khi mỗi lần hoàn thành trò chơi, cơ bản đều có bảy ngày nghỉ ngơi trước khi tiến vào vòng tiếp theo của trò chơi.
Theo thông tin Từ Thiên thu thập được từ họ và các thành viên khác của Mang, mọi người chơi đều như vậy. Nhưng hôm nay mới chỉ là ngày thứ tư kể từ khi họ rời vòng chơi trước.
Phù An An ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn Phó Ý Chi ngủ thật lâu. Căn phòng rất yên tĩnh, Nghiêm Sâm Bác đứng bên cạnh cô, nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.
“Nghiêm ca.” Phù An An đột nhiên đứng dậy.
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Nghiêm Sâm Bác bị tiếng kêu đột ngột của cô kéo trở về.
Phù An An: "Phó ca đã vào trò chơi."
Nghiêm Sâm Bác: “ừ.”
"Hay là chúng ta..." Phù An An đột nhiên nhướng mày nhìn hắn, lộ ra ý cười không rõ, “Giữa trưa ăn lẩu được không? Chúng ta chuẩn bị nồi lẩu uyên ương, rồi làm tương vừng mà anh thích ăn nhất! Vào buổi tối, chúng ta cũng có thể ăn thịt nướng ở tầng dưới rồi hát Karaoke. Dù sao, Phó ca cũng không biết nên mọi người khẩn trương lên nha!"
Trước mặt người khác là tiểu đệ đệ, phía sau lưng lại là tiểu tổ tông.
“Ha ha ha.” Nghiêm Sâm Bác luôn luôn mang theo nụ cười giả tạo lúc này thực sự bị cô chọc cho buồn cười, "Đại ca, nếu như anh ấy phát hiện nhất định sẽ tức giận."
“Cho nên đừng để cho anh ấy biết.” Phù An An làm ra một cái kế hoạch, duỗi tay đếm, “Từ ca ca, Đại Cường ca, cả Chương sư phụ nữa đều kéo vào tham gia chung hết, không cho phép có mật báo. "
Thật ngu ngốc, có cái gì trong biệt thự có thể che giấu khỏi mắt Phó gia. Nhưng khi nghĩ đến sự đối xử đặc biệt mà Phó gia dành cho cô, Nghiêm Sâm Bác lại đồng ý, không có lý do nào khác, anh chỉ muốn xem Phù An An có vị trí đặc biệt như thế nào trong lòng của Phó gia.
Nói không chừng...... Việc lớn mà mấy năm nay Lão tiên sinh luôn lo lắng, năm nay liền thành công?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo