Editor: Trâm Rừng

Cái này cũng quá lúng túng rồi. Phù An An cảm thấy như đang ăn viên thuốc đắng.

Cô muốn di chuyển ngay bây giờ nhưng lại không dám. Bế tắc ở chỗ này rồi mà còn thầm nghĩ lần này nên viết bản kiểm điểm mấy nghìn chữ.

Đầu óc đang xoay chuyển suy nghĩ lại bị hàng động đột ngột phát sinh đáng gãy. Phù An An âm thầm nuốt nước miếng, cảm thấy chuyện này viết bản tự kiểm điểm cũng không thể giải quyết được.

Hay là cô cứ giả vờ rằng cô vẫn đang ngủ, làm bộ như đang trở mình rồi lại ngủ thiếp đi. Người không biết là không có tội. Phù An An tự an ủi mình trong lòng, chuẩn bị đã sẵn sàng hành động.

Sau đó, vào lúc cô giựt giựt chân, một trận gió mát thổi qua bên tai, dường như bọn họ không ở trong phòng, mà là ở một thế giới băng tuyết.

“Thêm củi vào, đừng để lửa tắt.” Phù An An nghe thấy tiếng động của hai người bên cạnh đang vội vàng đứng dậy bỏ củi vào lò sưởi.

Ngay sau đó trên người cô chợt nhẹ hơn. Đốt, đốt luôn hai cái chăn mền của cô luôn rồi? Ngọn lửa trong lò sưởi đột nhiên tăng lên. Phù An An bị điếc mà còn nghe được âm thanh rực lửa của nó.

Ngay sau đó, cô bị một tay kéo ra rồi lăn từ giường này sang giường khác. Bị hơi thở quen thuộc bao trùm, Phù An An căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ trong chốc lát. Ngay sau đó, Phù An An cảm thấy một luồng khí lạnh rất mạnh.

Trong lò sưởi, ngọn lửa khổng lồ ban đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, dựa vào chiếc chăn mà Phó Ý Chi ném vào mà kéo dài hơi tàn.

Tô Sầm ở một bên kinh ngạc nhìn một màn, luồng khí lạnh này cường đại cỡ nào, lập tức đóng băng cửa, tường, mái nhà, bàn ghế cách đó không xa! Nhiệt độ này có thể ngay lập tức đóng băng một người cho đến chết!

Tô Sầm bọc cả người trong mấy tấm chăn vừa dày vừa nặng, cố gắng hết sức đi về phía lò sưởi, cẩn thận nhóm lửa lên, ngọn lửa bên trong không thể dập tắt được!

Một bên khác. Phù An An nhắm mắt lại, thân thể có chút cứng ngắc. Ý thức được bọn họ vừa rồi có thể vừa đã trải qua một hồi sự kiện nguy hiểm nhưng mà cô cũng không dám mở mắt ra! Chỉ bằng cách chìm vào giấc ngủ, chúng ta mới có thể tránh được sự bối rối vào lúc này.

Bây giờ cô chỉ dám hét lên trong lòng - Phó ca nếu anh tỉnh rồi thì mau dọn cái thứ đó ra đi! Đem nó đi đi mà!

Ngọn lửa dần dần lớn hơn dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tô Sầm, lần theo ánh sáng của ngọn lửa, anh nhìn hai người bên cạnh.

Khuôn mặt có thể thu hút vô số phụ nữ phát cuồng của Phó gia đang loe lói trong ngọn lửa lúc sáng lúc tối. Ánh mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu An An ở bên cạnh.

Tô Sầm không thể nhìn rõ cảm xúc của anh vào lúc này nhưng cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện, Tô Sầm lặng lẽ nhìn họ, có gì đó rất kỳ lạ?

Đôm đốp một tiếng. Vật liệu gỗ bị đốt cháy trong lò sưởi bị nứt ra bắn tóe lên một chút ánh lửa sáng.

Ánh mắt Tô Sầm đột nhiên nhìn thấy bàn tay của Phó Ý Chi. Tay phải của anh bị Phù An An đè lên, thoạt nhìn tựa hồ như tùy ý đặt ở trên vai của cô kỳ thật là cánh tay bao vây lấy cả người của cô. Cái tư thế này rõ ràng là đem Phù An An ôm vào trong lòng.

Tuyên bố một cách bí mật về lòng ham muốn chiếm hữu của anh ta! Tô Sầm giật mình khi câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh. Nhớ lại thái độ dung túng cưng chiều của Phó gia đối với Phù An An mấy ngày qua… Anh hình như đã phát hiện ra một bí mật rất lớn!

Tô Sầm chấn kinh đến sắp không ngậm miệng được. Khi bị Phó Ý Chi nhìn với đôi mắt băng giá, anh mới nhanh chóng quay đi.

Đáp án vô cùng sống động, thực tế lại khiến người ta không thể tin được. Vị này chính là một người lạnh lùng lại lý trí, cấm dục lại rất khắc chế Phó gia đó!

Cho đến thời điểm khi thông báo kết thúc trò chơi vang lên, Tô Sầm vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc.

1.33290 sec| 2382.828 kb