Editor: Trâm Rừng

Tầng một đã bị tuyết dày bên ngoài chôn vùi từ lâu. Nó tối hơn và lạnh hơn so với tầng hai.

Củi kèm theo lửa đã được lấy ra, nhưng nó đã tắt trước khi đến tầng một, để thắp lại ngọn lửa, họ đã lấy hết dầu thực vật và rượu trong bếp. Chúng được nấu chảy bên cạnh lò sưởi ở tầng hai, sau đó đem những mảnh gỗ được ngâm và đốt cháy để có thể đưa vào lò sưởi ở tầng một.

Trong phòng tối om, chỉ có ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi. Diện tích mà hệ thống sưởi dưới sàn có thể bao phủ ngày càng nhỏ hơn. Khoảng cách của bọn họ dưới sàn nhà và lò sưởi ngày càng gần hơn.

Vào ngày thứ hai mươi chín của trò chơi, nhiệt độ giảm xuống âm chín mươi độ. Điều đáng nói là nhiệt độ thấp nhất ở Nam Cực chỉ hơn âm chín mươi.

Trong một căn phòng bình thường không có bất kỳ thiết bị sưởi ấm chuyên nghiệp nào, bọn họ chỉ có thể chống đỡ cái lạnh bằng một ngọn lửa nhỏ nhoi trong lò sưởi trong tường.

Lạnh quá! Răng của Phù An An đều cộc cộc cộc run rẩy. Mấy cái bình nước nóng còn chưa có bắt đầu sử dụng thì đã lạnh.

"Đóng băng, tôi sắp chết cóng rồi." Với việc họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng mà còn bị lạnh tới như vậy, thật khó để tưởng tượng những người khác sẽ sống sót như thế nào.

Toàn bộ hải đảo, có thể không còn được mấy người sống đi. Phù An An nghĩ thầm trong lòng rồi không kiểm soát được hắt hơi mấy lần.

Một lực kéo cô đi từ bên cạnh. Cô di chuyển cùng với chăn. Phó ca của cô hoàn không quan tâm đến việc cô bị điếc và tất cả những gì anh muốn làm cô đều phải dựa vào sự ăn ý của hai người mà đoán ra. May mắn thay, hai người họ đã hợp tác lâu như vậy nên cũng có một sự hiểu biết nhất định

Phù An An bọc lấy chăn mền, hai tay ôm chặt thân mình từng li từng tí lết về phía của anh. Đối với hành động của cô, Phó Ý Chi không cho phép hay từ chối mà chỉ nhìn cô từ từ đến gần.

Tất cả mọi người chỉ dựa vào nhau cũng không có tác dụng chống lạnh quá lớn, Phù An An lặng lẽ duỗi chân ra, từ dưới chăn của cô thăm dò nhét vào chăn của Phó baba.

Bàn chân thực sự rất lạnh! Lạnh đến sắp nứt da, sắp rút gân, đánh mất tri giác. Dù cho cô có làm gì thì nó cũng không ấm lên được, cô đã phải chịu đựng như thế này từ ngày hôm qua tới giờ, lúc này cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Không biết tại sao, cùng là một tấm chăn, nhưng của Phó ca so với của cô ấm hơn rất nhiều, cảm nhận được nguồn nhiệt đã mất từ lâu, Phù An An thoải mái chui vào, cẩn thận nhích người về phía trước để không chạm vào Phó Ý Chi rồi bị anh đá ra ngoài. Đây mới chân chính gọi là cọ nhiệt độ đó! ( từ cọ nhiệt này còn dùng trong giới giải trí, hay ở bên mình gọi bằng một cách khác là bú fame, ké fame)

Chỉ cần bạn là người da mặt đủ dày và làm nó một cách bí mật thì bạn có thể không bị đông lạnh nữa. Phù An An bình tĩnh nghĩ.

Không ngờ Phó Ý Chi liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nói với Tô Sầm, "Mặc dù thân thủ của Chúc Ngự không khác nhiều so với cậu nhưng hắn ta cực kỳ tự phụ. Tự phụ quá độ chính là từ ti. Cho nên cậu hoàn toàn có thể lợi dụng những nhược điểm này của hắn. Nếu sau này trong trò chơi gặp hắn, cậu cũng không cần lo lắng, giết một tên tay sai như Chúc Ngự cũng không ảnh hưởng gì kế hoạch sau này.”

“Ừ.” Tô Sầm đáp ứng.

..............................................................

Đốt củi phát ra tiếng nổ lách tách.

Ban đêm. Nhiệt độ bắt đầu hạ nhiệt trở lại, căn phòng trở nên lạnh hơn.

Phù An An theo bản năng hướng về nơi ấm áp, buổi sáng khi tỉnh lại, cả người cô đều nằm nghiêng. Bản thân cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Hai chân của cô đang siết chặt một cặp đùi săn chắc lại ấm áp. Hai chân cong gập lại, bắp chân đụng vào bụng Phó Ý Chi, toàn thân từ eo trở xuống dán vào thân thể Phó Ý Chi, thật sự không có một chút lãng phí nào để sưởi ấm.

Đàn ông mà đặc biệt là đối với một người đàn ông đang tuổi thanh xuân như Phó baba, việc sáng sớm làm cột chống trời là điều khó tránh khỏi.

Chỉ là, chống ngay trên bắp chân của cô... Bàn chân thì ấm áp nhưng trong lòng cô sao lại lãnh lẽo quá vậy.

0.17627 sec| 2393.109 kb