Editor: Trâm Rừng
Phù An An cười nhìn hắn, kèm theo ý tứ bảo hắn lui ra ngoài, sau đó tình huống nơi này lại hấp dẫn những người khác chú ý. Hai thiếu niên áo trắng ngồi cách đó không xa nhìn nhau đứng dậy.
Cầm ly rượu trên tay, họ chậm rãi đi về phía Phù An An, rồi vô tình vấp ngã... Rượu trên tay họ vừa vặn đổ vào ly rượu của Tô Sầm đang đặt trên bàn.
“Thật xin lỗi!” Một trong những chàng trai mặc đồ trắng nói lời xin lỗi, "Tôi đã lỡ làm dơ ly rượu của cô nên để cho chúng tôi bồi thường một ly mới nha.”
Phù An An nghe vậy sững sờ. Nhìn hai nam sinh áo trắng vừa rồi cô vẫn còn đang tò mò, bây giờ đã ngồi bên cạnh cô, đầu óc phản ứng có chút chậm chạp. Nghĩ đến những gì anh trai Đại Cường vừa nói, Phù An An lo lắng nghĩ, họ có phải đang muốn câu cô không?
Phù An An vươn người về phía trước từng chút một rồi nhanh chóng rút lại thẻ ngân hàng trên bàn. Mặc dù em trai rất đẹp trai, nhưng ... cô là tên nhà nghèo giả giàu thôi. Vừa rồi chỉ là giả bộ cho ngầu thôi nên các tiểu ca ca đừng quá nghiêm túc.
Những người xung quanh dần dần tăng lên làm cho Phù An An cảm thấy có chút không chịu nổi. Đại Cường Ca đâu rồi? Đi đâu rồi, tại sao đến bây giờ còn không chịu đi trở về?
Phù An An hai mắt nhìn tới nhìn lui, thời điểm khi cô nhìn về một phương hướng nào đó, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, trong mắt phản chiếu một bóng người quen thuộc, khiến cho đồng tử của cô đột nhiên co rụt lại!
Trong căn phòng riêng kín đáo hơn ở bên trái, Phó Ý Chi đang ngồi nghiêm chỉnh trong đó. Mặc dù anh dường như đang im lặng lắng nghe những lời của người bên cạnh, nhưng ánh mắt của anh lại xuyên qua vai của người khác, thông qua khe hở giữa những người trong bữa tiệc nhìn thẳng Phù An An.
Giống như bị sét đánh trúng. Bàng quang của Phù An An đột nhiên thắt lại, hông cô run lên, như thể cô đã làm sai điều gì đó mà bị mọi người bắt ngay tại chỗ. Không dám di chuyển dưới tầm nhìn của anh! Không dám nhúc nhích một chút nào!
"Tiểu thư, cô sao vậy? Không thoải mái sao?" Hai người đàn ông mặc áo trắng ngồi bên cạnh đưa tay về phía cô, bị Tô Sầm vừa đi toilet về bắt lấy.
Tô Sầm ánh mắt lạnh như băng nhìn xem một đám người đang vây quanh, vung lên khí thế bá vương đem toàn bộ người ngồi ở xung quanh của Phù An An xua đuổi đi. “ Cô thật tốt nha, bản đại gia mới đi ra ngoài thả nước có một tí mà cô đã bị nhiều người vây quanh như vậy.”
Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi không chớp mắt, thấy rằng vẻ mặt của anh đã trở nên lạnh lùng hơn. Từ xa mà cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Phó Ý Chi.
“Tô ca!” Phù An An lặng lẽ chọc Tô Sầm dưới gầm bàn, nhắc nhở anh.
“Làm gì?” Anh Đại Cường còn chưa biết, mùa đông sắp đến.
“Nhìn, nhìn hướng ba giờ đi!” Trong ánh mắt của Phù An An mang theo tuyệt vọng.
Phó ba ba đang đứng lên! Phó baba đang đi đến! Cô và Đại Cường ca sắp xong đời rồi. Đại Cường ca dù sao cũng không biết sắp có chuyện gì xảy ra, ngược lại Phù An An cảm giác được mình bị ánh mặc của Phó Ý Chi khóa chặt.
Sang trọng và trang nghiêm đã trở thành một ảo ảnh, sự lạnh nhạt nâng lên cùng cực, giọng nói bên tai cô không có bất kỳ cảm xúc gì, “chơi vui không?”
"Không, không vui."
“Đi chưa?”
“Đi.”
Phó Ý Chi nhấc chân rời đi, Phù An An và Tô Sầm vội vàng đi theo. Vừa rồi có bao nhiêu đắc ý, thì bây giờ có cỡ nào giống cháu trai.
Ầm ầm -- Lúc này, trời bỗng nổi sấm sét, gió lớn bất ngờ nổi lên. Suốt đường đi không nói chuyện, ba người đi đến bên cạnh xe.
Tô Sầm tự giác đi làm tài xế. Phù An An ngồi ở bên cạnh Phó ba ba, bị hơi lạnh trên người anh ảnh hưởng đến run lẩy bẩy.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra nỗi sợ hãi khi Trương Viện Viện bí mật đến quán cà phê Inteet để chơi game lúc còn nhỏ rồi bị cha cô ấy bắt gặp.
“Lạnh hả?” Phó Ý Chi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt quét qua áo tắm màu xanh bạc hà của cô.
"Tôi, tôi da dày thịt béo, không, không lạnh."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo