Editor: Trâm Rừng

"Được, lát nữa trên đường về chúng ta mua một ít mang về khách sạn." Tô Sầm mang theo cô đi vào, trên mặt mang nụ cười tình trường lãng tử không kiềm chế được.

Anh vừa ngồi ở chỗ đó, rất nhanh liền có người đi tới, bị Tô Sầm nói vài câu đuổi đi. Ngay sau đó, Tô Sầm ngồi cạnh Phù An An rồi dùng kinh nghiệm phong phú của mình để dạy cô cách nhìn người, "Có thấy người đàn ông mặc vest ngồi trước quầy bar không?"

“ừ.” Phù An An gật gật đầu.

“Người đàn ông kia ỷ vào bản thân có chút tiền nên tới đây để câu một cô gái nhỏ chưa trải qua bao nhiêu chuyện trên đời.” Trong mắt Tô Sầm hiện lên một tia khinh thường, "Một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi, nói không chừng trong cái túi nào đó của hắn ta đang cất một chiếc nhẫn cưới. Những người đàn ông như vậy trong thực tế có rất nhiều, vì vậy hãy cảnh giác cao độ với những người như vậy.”

Nghe vậy, Phù An An cùng Tô Sầm nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ, "Đàn ông cặn bã.”

Tô Sầm gật đầu đồng ý với những lời của Phù An An. Sau khi nhấp một ngụm sâm panh, anh thản nhiên chỉ cho cô thấy người đàn ông đang ngồi trong xe sang trái ôm phải ấp, đeo kính râm, áo sơ mi hoa, "Hãy nhìn anh chàng đó? Bề ngoài của anh ta trông rất bình thường nhưng anh ta được nhiều người vây quanh."

Phó An An vươn dài cổ ra nhìn, "Ừ, tôi thấy rồi."

Tô Sầm: “đó là một cái phú nhị đại. Loại đàn ông này thích vung tiền, nhưng đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo, gặp gái đẹp thì ném tiền, chơi chán người ta thì vứt”. Điều này nhìn thôi cũng có thể đoán được.

Phù An An nhìn xung quanh, thấy ở hai hàng ghế dài bên cạnh có hai chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng trông rất sạch sẽ. Khi bị tiếp cận, họ chỉ mỉm cười thân thiện và tiếp tục trò chuyện với người bạn kế bên.

“Hai người kia thì như thế nào?” Phù An An nhìn bọn họ, tò mò hỏi: “Nhìn còn được đúng không?”

Nghe vậy, Tô Sầm cười khẩy, "Cô vẫn còn quá trẻ tuổi, cả hai đều đang chờ câu những phú bà có tiền đó. Bọn họ vẫn đang tìm kiếm con mồi, nếu họ thực sự tìm thấy mục tiêu, họ sẽ ngay lập tức tiếp cận bằng nhiều thủ đoạn, loại người này có rất nhiều cách để đánh lừa tình cảm của người khác. Trên thế giới này không chỉ có phụ nữ tham tiền mà cũng có đàn ông tham tiền.”

"Ồ." Cái này thật đúng cho cô học thêm không ít kiến thức.

Phù An An cầm lấy nước có ga uống một ngụm, cảm thấy không có gì thú vị, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra chơi một trò chơi nhỏ trên đó.

Tô Sầm rất hài lòng với sự thờ ơ của Phù An An, sau đó đặt ly rượu lên bàn, "Ca đi ra ngoài một chút, đừng đi đâu đấy." Anh uống hơi nhiều nước nên phải đi vệ sinh.

Anh vừa đi, những người trước đó đã chú ý đến Phù An An lập tức chạy đến. Xinh đẹp ngoan ngoãn, với đôi mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn cô như là lần đâu tiên đến những nơi như thế này, người đàn ông đi bên cạnh cô ấy đã đi mất, cô giống như con dê sắp rơi vào miệng cọp.

"Em gái, anh có thể mời em uống một ly không?"Trên sàn nhảy, một chàng trai với mái tóc nhuộm vàng tiến lại gần và nhướn mày nhìn cô.

“Không cần.” Phù An An nghĩ về những gì Anh Đại Cường đã nói trước đó, cô còn suy nghĩ xem tên này nên được xếp vào loại người nào.

Sau đó, đột nhiên một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện từ phía sau. Hắn ta trông không tệ, mặc một thân quần áo rất hợp thời trang, lấy danh thiếp ra rồi đặt nó lên bàn của Phù An An.

"Chào cô, tôi là phó chủ tịch của XX Entertainment, tôi thấy cô rất có tiềm năng trở thành ngôi sao, cô có muốn tìm hiểu thêm chút thông tin không?" Vừa nói xong hắn ta đã trực tiếp ngồi bên cạnh Phù An An mỉm cười tự tin với cô, "Tôi quên chưa nói, chủ tịch của công ty giải trí XX là cha tôi, tiêu dùng của cô hôm nay cứ tính hết cho tôi đi.”

Phần giới thiệu của người đàn ông tóc vàng phù hợp với phần giới thiệu của Tô Sầm, thế hệ thứ hai giàu có, yêu phụ nữ xinh đẹp. "Cảm ơn, nhưng tôi không thiếu tiền."

Phù An An mỉm cười lấy ra tấm thẻ đen phụ do Phó baba đưa cho cô, cô còn làm một tiểu phú bà ăn cơm mềm đây. Nếu như không phải cô quá keo kiệt, bây giờ nhất định sẽ nói một câu --“toàn bộ chi phí hôm nay sẽ do Phù Tiểu tỷ thanh toán!”

0.95032 sec| 2392.148 kb