Editor: Trâm Rừng

Mọi thứ gần như đã sẵn sàng. Hôm nay đúng lúc là ngày thứ tư của trò chơi.

Đại Cường Ca nói mang cô đi ra ngoài chơi, liền mang cô đi ra ngoài chơi.

Lúc này ánh nắng vừa phải. Mặt trời đang chiếu sáng khắp hải đảo, dưới ánh nắng gay gắt, mặt biển như một mảnh thủy tinh xanh biếc, trông thật đẹp mắt.

Hai người cùng nhau đến bờ biển, Tô Sầm cầm trong tay kính râm xoay người, "Bơi, lặn, lướt sóng, muốn chơi cái gì?"

Những thứ này cô đều không có hứng thú lắm. “Có thể ra biển bắt cá sao?” Tuổi còn trẻ mà Phù An An đã khao khát cuộc sống của một ngư dân với mẻ lưới hàng trăm cân hải sản.

Tô Sầm trầm mặc trong nháy mắt, “cô là tới để chơi không phải tới bắt cá.” Vừa nói, anh vừa thuê một chiếc du thuyền và đưa cô lên tàu để cô mặc bộ đồ lặn.

"Đi thôi, Đại Cường ca dẫn cô đi lặn biển trước, chúng ta cũng có thể bắt mấy con tôm hùm."

“Tốt!” Phù An An nghe vậy tràn đầy phấn khởi.

Trong biệt thự, Chương sư phụ cũng huấn luyện cô bơi lặn, nhưng đây là lần đầu tiên cô được ra biển. Quả nhiên Đại Cường Ca lựa chọn hạng mục chơi rất vui.

Trong biển rộng cái gì cũng có. Chỉ trong một buổi sáng, cô đã bắt được một con cua lớn, ba con tôm hùm lớn, một con bạch tuộc và một con cá biển lạ. Cô còn nhặt được ba con bào ngư, năm con nhím biển và bốn con ốc to hơn nắm tay.

Vụ thu hoạch này khiến ông chủ lái tàu trợn mắt há hốc mồn: “Tôi chưa từng thấy ai vừa lặn vừa mua hàng cả”.

Tô Sầm đã bận rộn cả buổi sáng nhưng chỉ câu được hai con tôm hùm kinh ngạc hỏi: “Vậy cô cũng bắt cá bằng tay không?”

Phù An An trả lời: “Không phải. Tôi thấy nó bơi ngang qua trước mặt tôi, dùng ốc biển đập cho nó váng rồi nhặt.”

Tô Sầm:......

Thấy anh ấy không nói chuyện, Phù An An hỏi: "Tô ca ca còn muốn tiếp tục lặn không? Tôi cảm thấy như vầy là đủ rồi."

Hai người mang hải sản đến nhà hàng gần nhất chế biến, nhiều lắm ăn không hết nên Phù An An bỏ chúng nó vào túi, nhân lúc không có người bỏ vào không gian. Dù sao thì chúng nó cũng là con mồi đầu tiên xuống biển bắt được, sau này để cho Phó baba cũng nếm thử.

"Chiều nay chúng ta sẽ làm gì?" Thể nghiệm được sự sảng khoái khi lặn biển, Phù An An có chút chờ mong hỏi.

Buổi chiều là lướt sóng. Đây là môn thể thao đòi hỏi sự khéo léo và thể lực. Không thể dựa vào vận may được. Phù An An luyện tập hai giờ, miễn cưỡng có thể đứng ổn.

Tô Sầm đứng trên ván lướt sóng, đuổi theo những con sóng và thực hiện những động tác khó mà đẹp mắt khiến những người lướt sóng xung quanh vỗ tay tán thưởng. Phù An An ở bên cạnh nhìn không khỏi vỗ tay, chỉ cần Đại Cường ca ca làm việc chăm chỉ, không nói chuyện, anh ấy vẫn rất đẹp trai!

Lướt sóng để anh khôi phục hình ảnh của mình trước mặt Phù An An, Tô Sầm có tâm trạng khá tốt. Nhìn Phù An An có vẻ mặt sùng bái nhìn anh, còn giúp anh cầm ván và bưng nước cho anh, anh cảm thấy cô ấy ngày càng giống một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ.

"Chơi vui lắm, đêm nay có sự kiện lớn, Tô ca vốn không định mang cô theo nhưng hôm nay ai bảo ta cao hứng làm chi, đêm nay anh sẽ dẫn cô theo xem cho biết việc đời.”

“Tốt! Đại Cường Ca!” Phù An An mỉm cười đi theo Tô Sầm, "Sự kiện tối có vui hơn lặn biển không ? Lặn biển thú vị quá, ngày mai chúng ta cùng đi nữa nhé.”

“Không có tiền đồ.” Anh Đại Cường không muốn đề cập đến việc lặn biển, "Hoạt động tối nay thú vị gấp trăm lần lặn biển. Có trai đẹp mỹ nữ, rượu ngon đồ ăn ngon, nếu không phải muốn cho cô đi nhìn cho biết việc đời thì Tô ca sẽ không cho cô tới đâu. Đi thôi, chúng ta thay quần áo trước."

Tô Sầm vẫy tay đưa Phù An An đến một cửa hàng áo tắm vẫn còn mở cửa. Nửa giờ sau, Phù An An nấp sau người mẫu nhìn nhân viên bán hàng mỉm cười, giới thiệu cho cô một bộ bikini ba điểm gợi cảm làm cho cô phải lắc đầu quầy quậy.

0.47986 sec| 2382.5 kb