Editor: Trâm Rừng

"Bốn cái va li trò chơi lấy ra cũng không biết xấu hổ sao? !"

Tô Sầm từ lâu đã ngứa mắt cái trò chơi này, "Điều quan trọng nhất là tôi đã qua gần 20 vòng của trò chơi và tôi chỉ giành được một lần. Bây giờ có nhiều người chơi hơn, tôi chưa bao giờ thấy bóng dáng của không gian một lần nào nữa."

Phù An An nghe vậy gật gật đầu, “Đúng vậy, trò chơi có chút keo kiệt.”

“Đâu phải keo kiệt một chút mà là siêu cấp keo kiệt.” Tô Sầm cố gắng nhấn mạnh điều này bày tỏ sự bất mãn của anh đối với trò chơi, "Hơn nữa, hình dạng của đạo cụ không gian tại mỗi vòng trò chơi đều khác nhau, duy nhất không thay đổi chính là màu trắng bạc của nó, phải nhìn kỹ xem trên đó có ngẫu nhiên ánh sáng màu bạc của trò chơi hay không. Cái này con mẹ nó ai rảnh mà xem thử a! Ngược lại cô có vận khí cứt chó như vậy nên chú ý nhiều một chút, tuy rằng không gian có hơi nhỏ nhưng lúc tranh đoạt vật tư trong trò chơi, cô có thể lợi dụng nó.”

“Cái gì gọi là vận khí cứt chó a. Tôi thật là một cô gái đáng yêu, anh không thể diễn tả sự may mắn của tôi bằng một từ tinh tế hơn sao?" Phù An An ghét bỏ mà phản đối, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh dùng giọng nói điệu thấp hơn bình thường: "Hơn nữa, cho dù vật phẩm không gian ở trước mặt tôi, tôi cũng không lấy được."

“Tại sao?” Tô Sầm không hiểu.

“Bởi vì......” Phù An An vươn lòng bàn tay đến chiếc chăn lụa bên cạnh và đặt nó vào không gian ngay trước mắt của Tô Sầm.

“Không phải có một lần tôi đã đột phá trò chơi sao? Có được khả năng không gian vĩnh cửu. Kích thước của không gian cũng không lớn lắm, tương tự như một lớp học bình thường thôi.”

Sau khi Phù An An nói xong thận trọng nhìn về phía Tô Sầm, cô đã sẵn sàng đón nhận ánh mắt ghen tị, ngạc nhiên và khen ngợi của Tô Sầm . Sau đó, cô bị Tô Sầm dùng khuỷu tay bóp cổ, “Phù An An!”

"Đại Cường ca ca, đừng kích động!" Đây không phải là phản ứng mà Đại Cường ca nên có trong trí tưởng tượng của cô.

“Cô thật lợi hại nha, tin tức trọng yếu như vậy bây giờ mới nói. Thật thú vị khi xem tôi tự biến mình thành kẻ ngốc, phải không? Muốn giả trang cho mình thật lợi hại trước mặt anh đúng không? Chẳng lẽ là bởi vì gần đây Đại Cường ca ca đối với cô quá tốt làm cho cô yêu thích ta hơn ngày xưa?"

Phó Ý Chi không ở đây nên sự uy nghiêm của anh trai Đại Cường sẽ bộc lộ mạnh mẽ. Ba phút sau, Phó An An bị thu thập đến ngoan ngoãn, đỉnh đầu bị nhào nặn thành ổ gà, bắt đầu phân loại đồ đạc trong cửa hàng nhỏ cho vào không gian.

Lượng thực phẩm, chai thuốc và nước khoáng trong không gian đã được tăng lên mấy lần. Quần áo dày, mền, bình nước nóng, găng tay, ủng đi tuyết, v.v. đều có đủ.

Phù An An đã sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để thường xuyên chất đống những thứ này, ngay lập tức không gian khổng lồ đã giảm xuống hai phần ba.

Ngay sau đó, Phù An An ngăn anh tiếp tục bỏ đồ vào trong, "Anh Tô, một phần ba còn lại không thể bỏ đồ nữa. Chúng ta sẽ phải giữ nó phòng khi cần đến."

“Có thể.” Tô Sầm gật gật đầu. Nhìn những vật tư đã được cất đi, anh chợt thấy lòng nhẹ nhõm. Vòng trò chơi này ngay từ đầu đã giải quyết vấn đề rắc rối nhất là vật tư, một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã.

"Tiểu An An, Tô ca đột nhiên phát hiện cùng cô chơi game, ngược lại là có chút sảng khoái nha!” Những người luôn có không gian bên mình có thể không cảm thấy điều đó, nhưng đối với những người không có không gian, cảm giác có đồ dùng mang theo bên mình mà không lo mất thì thật thú vị.

“Khó trách Phó gia nguyện ý luôn cùng cô ở chung tổ đội.” Có một đồng đội như là một nhà kho di động cố định ở bên cạnh. Áp lực của trò chơi cũng thu nhỏ rất nhiều.

Phù An An mím môi, khẽ cười nói: "Ngày thường các anh đã vất vả giúp tôi rèn luyện, tôi mới có được cơ hội này. Hơn nữa trong đó còn có chút yếu tố may mắn. Cùng so sánh với cao thủ như Đại Cường ca dựa vào thực lực để đi ra trò chơi vẫn là có chút khoảng cách.”

Tâng bốc nâng cao như này khiến Anh Đại Cường rất thoải mái, "Được rồi, đừng tâng bốc tôi." Đại Cường Ca tâm tình rất tốt mà hừ một cái, “đi, về nhà. Ngày mai anh mang cô đi ra ngoài chơi một chút đi!”

0.98422 sec| 2394.406 kb