Chu Dật lẳng lặng nói xong chuyện xưa kia, đôi mắt chậm rãi sáng hơn.

Thân thể Nam Mộc vì phẫn nộ, bi thương mà run rẩy, tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng hơn.

Nhưng mà hình như Chu Dật không chú ý tới phản ứng của cô, suy nghĩ của anh ta giống như vì chuyện xưa vừa rồi, bị kéo ra xa hơn.

Trong nhà xưởng bỏ hoang, gió chui qua cửa sổ sứt mẻ vào trong, làm bức mành treo tạm thời ở đó bị thổi vù vù rung động.

Tiếng gió ngoài cửa sổ đột nhiên quấy nhiễu Chu Dật đang trầm tư.

- Trước đây Chu Vũ rất thích chơi diều, mỗi lần em ấy nhìn thấy diều bị đứt, bị gió thổi càng ngày càng xa, đều rất cao hứng.

Chu Dật quay đầu nhìn bức mành bị gió to thổi bay lên, bức mành bị thổi hơi dời khỏi vị trí.

Chỗ cửa sổ lộ ra một khe hở hẹp.

- Vì sao hai người lại tách ra?

Nam Mộc cố gắng làm mình trấn định bình tĩnh lại, khi nói chuyện, cô nhìn thoáng qua Tần Cận Bắc.

Anh quá im lặng rồi.

Cô không biết rốt cuộc bây giờ anh suy nghĩ cái gì, nhưng cô biết, Tần Cận Bắc giỏi về lắng nghe.

Hấp dẫn đề tài đến người Chu Vũ, làm Chu Dật nói chuyện mình trải qua khi còn bé, có thể biết được nhiều tin tức hơn, có lẽ còn có thể tìm được điểm đột phá.

Chu Dật nghe câu hỏi của Nam Mộc, khóe môi khẽ nhếch lên, hình như cũng rất hứng thú với đề tài này.

- Mẹ tôi là một giáo đồ Cơ Đốc vô cùng ngoan đạo, đáng tiếc chính là cha tôi không phải.

Anh ta nói xong, lắc đầu, tốc độ nói chuyện chậm hơn vừa rồi một chút, giọng điệu càng trầm hơn:

- Cha tôi là ma bài bạc, vì chuyện này, ngón tay bị người ta chặt đứt, cũng không muốn tiếp tục thành ma cờ bạc chả ra gì.

- Cho nên cô xem, dục vọng của một người, sẽ trở thành nhược điểm của người đó.

Chu Dật bất chợt lặp lại lần nữa, những lời nói giống như khi vừa nhắc tới Lục Kỳ.

- Lúc thắng, dục vọng ma bài bạc đại sát tứ phương; lúc thua, dục vọng ma bài bạc sẽ lợi dụng một ván cuối cùng lấy lại vốn…

Khóe môi Chu Dật vẫn còn cong lên như cũ:

- Nếu đều không có thỏa mãn, ma cờ bạc chả ra gì này về đến nhà sẽ bắt đầu đánh vợ và con ông ta.

- Cô có biết, con ngươi bị chai bia đập vào đầu, bao lâu sau sẽ choáng váng không? Cô có biết, ngay lúc bị đập choáng váng có chỗ tốt gì không?

Chỗ tốt chính là sau đó không còn đau đớn nữa.

- Mẹ tôi là một giáo đồ Cơ Đốc ngoan đạo, bà luôn luôn cầu nguyện, đáng tiếc chính là, Thượng Đế giống như người cha cờ bạc không ra gì của tôi, không nghe thấy lời bà ấy nói.

Chu Dật dừng một lát, không lập tức tiếp tục nói hết.

- Nhưng mà cha tôi lại không khoan dung như Thượng Đế, ông ta không nghe mẹ tôi cầu nguyện, còn chê mẹ tôi quá ồn…

Nói tới đây, Chu Dật lại tạm dừng hai giây:

- Mẹ tôi cầu nguyện, cuối cùng thành công một nửa, ít nhất bà ấy giải thoát rồi.

Năm ấy anh ta và Chu Vũ mười hai tuổi, mẹ bị cha đánh chết.

Chạng vạng ngày đó, trong chớp mắt khi hai anh em đẩy cửa ra, liền thấy toàn thân mẹ đầy máu nằm ở nơi đó.

Bỗng nhiên Chu Dật cúi đầu xuống, thấy bộ dạng sửng sốt của Nam Mộc, anh ta lại giơ tay, vỗ vỗ cô:

- Phần đặc sắc nhất đến rồi.

- Buổi tối bốn ngày sau đó, toàn thân cha tôi đầy mùi rượu quay về, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ ở nửa đường, xe vận tải cán qua người ông ta.

Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn Chu Dật.

Độ cong trên khóe môi anh ta, lại xuất hiện rồi.

Lúc này xem ra lại lộ ra vài phần… quỷ dị nói không nên lời.

Giống như tiếp đó anh ta muốn để lộ chân tướng, xác minh suy đoán làm cô sởn gai ốc kia.

- Tối hôm đó, tôi tận mắt nhìn thấy em trai tôi đẩy cha tôi ra đường cái.

Buổi tối hôm đó tối đen, đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, giống như tối tăm trước bình minh.

Cho dù có ánh sáng mỏng manh, nhưng chỉ có thể bị đêm tối cắn nuốt.

Trên tay Chu Vũ vẫn còn bầm tím và vết phỏng của tàn thuốc, vì dinh dưỡng không đầy đủ, và ngược đãi lâu dài. Thân hình gầy yếu, nhưng đứa nhỏ gầy yếu như vậy, không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy mạnh con ma men ngã trái ngã phải một cái, đẩy ra đường cái.

Chu Dật ở cách đó không xa, thấy được toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn.

Anh ta nhìn xe vận tải gào rít đi qua, nghe thấy âm thanh tiếng bánh xe đè qua người cha mình.

Cho dù cách rất xa, giữa lúc hoảng hốt, anh ta chỉ nghe thấy tiếng xương cốt gãy ra.

- Sau buổi tối ấy, cuối cùng tôi chưa từng gặp Chu Vũ.

Chu Dật nói xong, trong mắt giống như có đau thương, chớp lóe rồi biến mất, từ lúc Nam Mộc tỉnh lại đến bây giờ, rất ít khi thấy anh ta dao động, nhất là loại cảm xúc này, cảm xúc dao động chân thật, lúc này chỉ có vài lần xuất hiện.

- Chắc là em ấy quá sợ hãi, cho nên chạy mất, sau đó cậu tôi nhận nuôi tôi, bọn họ không đi tìm Chu Vũ, nuôi ít đi một người, có thể bớt chút chi phí.

- Sau đó thế nào?

Nam Mộc nhìn Chu Dật, truy hỏi.

Chu Dật dừng một lát, giống như đang hồi tưởng:

- Cậu tôi và mợ không có con, năm thứ tư sau khi kết hôn hai người đi kiểm tra, mới phát hiện là cậu tôi không thể có con, mợ tôi là một người có tính cách kỳ lạ, từ sau khi đó, tính tình của bà ấy lại càng kỳ lạ hơn, sau khi cậu mang tôi về nhà, bà ấy vô cùng mất hứng.

Đọc được nghi ngờ trong mắt Nam Mộc, Chu Dật nói tiếp:

- Ít nhất ra tay nhẹ hơn cha tôi một chút.

Tính cách của mợ vô cùng kỳ lạ, lúc tâm tình không tốt, cũng sẽ đánh anh ta, nhưng sẽ không làm mình mất mặt, hơn nữa ít nhất ra tay cũng không nặng như cha anh ta.

Cậu của anh ta là một người đàn ông yếu đuối, lại vì không thể sinh con, cảm thấy mắc nợ mợ, rất nhiều khi mở một con mắt nhắm một con mắt, cứ thế cho qua.

- Tay trái của tôi linh hoạt giống như tay phải…

Bây giờ Chu Dật dời lực chú ý sang Tần Cận Bắc im lặng đã lâu:

- Tôi thuận tay trái, Chu Vũ không phải.

- Lúc tôi ở một mình, thích tự mình chơi cờ với mình, tay trái đại biểu cho mình, tay phải thay thế Chu Vũ.

Không có bàn cờ, anh ta sẽ vẽ trên giấy, hoặc vẽ trên mặt đất.

- Tôi chưa từng nghĩ tới, 19 năm sau, sẽ gặp lại Chu Vũ.

Nam Mộc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Chu Dật.

Phần lớn thời gian cảm xúc của anh ta không dao động, bình tĩnh giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình; hoặc những chuyện xưa này, do anh ta tự tưởng tượng ra.

Chỉ khi nhắc tới hai người, vẻ mặt và giọng điệu của anh ta mới xuất hiện dao động.

Lần đầu tiên là lúc Chu Dật nhắc tới mẹ anh ta; lần khác là lúc anh ta nhắc tới Chu Vũ em trai của mình.

Nhưng bây giờ Nam Mộc không thể chắc chắn, phản ứng khác thường của Chu Dật trong hai lần này, rốt cuộc là vì nội tâm chịu xúc động; hay là anh ta dồn hết tâm trí vào chuyện này.

Bình thường Nam Mộc có thể thông qua phản ứng của đối phương khi nói chuyện, phán đoán đối phương có nói dối hay không, từ trước đến nay cô luôn thuận buồm xuôi gió.

Nhưng bây giờ cô không thể phán đoán một cách chính xác.

Hay là nói, những mốc thời gian thành lập trước mắt cô, rất có khả năng chỉ là dựa vào lớp ngụy trang Chu Dật cố gắng tạo ra.

Theo như lời Chu Dật nói, Chu Vũ là người lập kế hoạch rất tỉ mỉ, nhưng anh ta càng thích phát huy ở hiện trường, người như vậy, càng giỏi sáng tạo, càng khó điều khiển, cũng càng… Nguy hiểm.

-----------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018

0.08914 sec| 2413.438 kb