Nhắc đến 19 năm sau gặp lại, bỗng nhiên Chu Dật lại rơi vào im lặng, bây giờ thời gian anh ta im lặng dài hơn vài giây so với lần trước.

- Mười chín năm trước, sau khi Chu Vũ li tán với tôi, được một đôi vợ chồng nuôi dưỡng, sau đó di dân ra nước ngoài, mãi đến năm năm trước, Chu Vũ mới về nước.

- Cô rất tò mò, vì sao Chu Vũ sẽ đột nhiên bắt đầu giết người đúng không?

Chu Dật chú ý tới tầm mắt của Nam Mộc, tay cho vào trong túi, nhẹ nhàng chạm lướt qua thứ gì đó giống như kích nổ:

- Không phải cô đã đoán được rồi sao?

Khóe miệng anh ta nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt sung sướng, nhưng ánh mắt kia lại giống như lưỡi rắn độc đỏ tươi lộ ra, lạnh lẽo mà trắng mịn, dạo chơi trên lưng cô.

Chu Dật trước mắt giống như đeo một tấm mặt nạ, lúc nào mặt nạ cũng là khuôn mặt tươi tắn.

Nhưng rốt cuộc dưới lớp mặt nạ là gì, cô lại không nhìn thấy.

- Anh ta giết cha mẹ nuôi của anh ta.

Nam Mộc đối diện với Chu Dật, không dời mắt.

Chu Dật lắc đầu, ý bảo suy đoán của cô không chính xác hoàn toàn:

- Vào ngày giỗ của cha tôi, Chu Vũ giết chế cha nuôi của em ấy, cha nuôi em ấy buôn bán thất bại cần gấp một số tiền rất lớn, tình cảm với vợ sớm đã xa cách, liền cùng tình nhân hợp mưu giết chết vợ, muốn lừa tiền bảo hiểm.

Một câu của anh ta, liền lột bỏ từng tầng chuyện cũ máu tươi đầm đìa, phơi bày ra trước mặt mọi người.

Mà trên mặt anh ta, vẫn đang duy trì nụ cười ôn hòa.

- Chu Vũ nói cho tôi biết, năm đó em ấy đẩy cha ra đường cái, sau đó em ấy không dám về nhà, rồi thất lạc với tôi.

Lúc này Chu Dật chậm rãi quay đầu, nhìn về một phía khác:

- Lúc em ấy nhắc tới chuyện đó, vẫn giống như đứa bé.

- Hình như em ấy rất sợ tôi oán trách em ấy.

- Sau đó tôi nói với em ấy, thực xin lỗi, chuyện này không nên do em ấy gánh vác, em ấy chỉ thay tôi làm chuyện mà tôi vẫn muốn làm, nhưng lại không dám làm nó.

Nam Mộc nhìn mắt Chu Dật gần như rơi vào trạng thái đờ đẫn, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một câu.

Điên cuồng giống như sức hút của trái đất, có đôi khi chỉ cần nhẹ nhàng đẩy.

Lý trí, kiềm chế như Chu Dật, chỉ cần đẩy nhẹ, sẽ đi về phía đối lập.

- Cô có biết, tuy bệnh tình của Chu Vũ chuyển biến xấu rất nhanh, nhưng còn chưa đến mức nhanh như vậy.

Tầng tầng sương mù trong mắt Chu Dật chậm rãi biến mất, thay vào đó là hận ý.

Cảm xúc đó sinh trưởng trong đáy mắt anh ta, giống như dây mây, nhanh chóng bò đầy vách tường.

Khi đó cách 19 năm sau gặp lại, anh ta và Chu Vũ vốn có nhiều thời gian gặp nhau hơn.

Nhưng lúc ấy Tần Cận Bắc đã đến rất gần Chu Vũ rồi.

Chu Vũ biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, vì thế có màn cuối cùng.

Hành động vây bắt ngày 23 tháng 7 bốn năm trước, “Anh ta”, Lương Thu Hòa cùng bị tai nạn xe cộ mất mạng, Tần Cận Bắc chưa gượng dậy nổi, tổ chuyên án tan tác từ đấy.

Chu Vũ thắng, cái giá phải trả là mạng của anh ta.

Nhưng Chu Dật thua, cái giá của anh ta là mất em trai sinh đôi thất lạc 19 năm.

Nam Mộc ngồi ở chỗ đó, bả vai sớm đã cứng đờ, bỗng nhiên bắt đầu hơi rung rung.

Vài giây sau, cô liếc nhìn qua mới nhận ra được, đầu vai rung rung là vì tay Chu Dật truyền đến.

Anh ta hận Tần Cận Bắc.

Nhưng động cơ của anh ta, so với hận đơn thuần, càng thêm phức tạp.

Chu Dật muốn phá hủy Tần Cận Bắc hoàn toàn.

- May mà bất luận là bốn năm trước, hay là hiện giờ, anh cũng chưa từng làm tôi thất vọng…

Tay Chu Dật thoáng dùng lực đè lên bả vai Nam Mộc, run rẩy vừa rồi, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục:

- Đội trưởng Tần.

- Lương Thu Hòa trẻ tuổi hiếu học, cậu ta muốn trở thành anh, cậu ta tin tưởng anh, cho nên anh xem, cậu ta đã chết.

- Hàn Viễn cũng như vậy, bọn họ tin tưởng vào phán đoán của anh…

Chu Dật nhìn về phía Tần Cận Bắc, khóe miệng cong lên càng ngày càng sâu:

- Đáng tiếc, anh làm bọn họ thất vọng rồi.

- Nhưng ít nhất anh không làm tôi và Chu Vũ thất vọng.

Chu Dật nói xong, lông mày nhíu lại, ngừng một lát:

- Đáng tiếc, Lương Thu Hòa chết quá nhanh, nếu không trước khi cậu ta chết, nhất định còn có lời muốn nói với anh.

Anh ta nói rất nhẹ, thậm chí mang theo chút tiếc hận, nghe qua rất chân tình.

- Có lẽ anh ta cũng có lời muốn nói với cô, Nam Mộc.

Thân thể Nam Mộc cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Cận Bắc.

Đường cong phía dưới cằm anh vô cùng căng chặt, trên thái dương nổi đầy gân xanh, dần dần ngoan độc như hổ dữ săn mồi của anh lúc trước hóa thành hư ảo.

Thay vào đó là một loại ánh mắt gần như tan rã.

Giống như có thứ gì đó sụp đổ vào lúc này.

Chu Dật đánh trúng chỗ đau nhất của Tần Cận Bắc.

Bởi vì Lương Thu Hòa, Hàn Viễn tin tưởng Tần Cận Bắc, cũng tin tưởng phán đoán của anh, cho nên bọn họ đã chết, mà tất cả đều như ý muốn của hai anh em Chu Dật.

Một giây sau, tay Chu Dật vốn khoác lên vai cô dạo chơi đến cổ cô, sau đó nhẹ nhàng khẽ bóp, bóp lấy cổ cô.

Sức lực của anh ta không mạnh, nhìn không giống muốn làm cô bị thương, trái lại như an ủi.

Đầu vai Nam Mộc lại bắt đầu run rẩy lần nữa.

Nhưng bây giờ cô biết, loại cảm giác rõ ràng mà chân thật này, không phải đến từ Chu Dật.

Không biết có phải vì thân thể quá cứng ngắc hay không, ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên không thông thuận.

Bỗng nhiên trong đầu lóe lên mấy hình ảnh, máu tươi đậm đặc dính ngấy, từ tấm hình, rơi từng giọt trên mặt đất, rất nhanh tụ thành một vũng máu.

Nam Mộc mơ hồ thấy một thi thể nằm sấp trong vũng máu.

Tấm hình kia như ngăn cách bởi một tầng sương mù dày đặc, làm cô thấy không chân thật, cô không biết thi thể kia là ai.

Đợi cô đến gần, mắt nhìn chăm chú, cuối cùng cũng thấy rõ người nằm trong vũng máu, Thẩm Toán.

Máu tươi không ngừng trào từ thân thể ông ta ra, tay phải ông ta dính máu tươi, khó khăn viết chữ nhất trên mặt đất.

Chữ nhất kia quá ngắn rồi.

Bỗng nhiên Nam Mộc nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại tấm hình kia.

Chữ nhất kia quá ngắn, bởi vì chữ Thẩm Toán muốn viết căn bản không phải “Một”!

Lại mở mắt ra, Nam Mộc nhìn thẳng Tần Cận Bắc:

- Tần Cận Bắc.

- Em mang thai rồi.

Bốn chữ, coi như là toàn bộ dũng khí cô đánh cược, muốn lôi ý thức của Tần Cận Bắc từ trong thế giới sụp đổ ra.

Tay bóp trên cổ cô đột nhiên dùng lực.

Sau khi Nam Mộc nói xong câu nói kia, người phản ứng đầu tiên không phải là Tần Cận Bắc, mà là Chu Dật.

Nam Mộc nhanh chóng nâng mắt, vậy mà thấy được chút chật vật trong mắt anh ta.

Cô thành công rồi sao?

Nam Mộc thẳng lưng ngồi ở chỗ kia, toàn thân lạnh lẽo cứng ngắc như mới vớt từ trong hồ băng ra.

Trong nhà xưởng trống trải rách nát, tử vong lan tràn một cách yên tĩnh.

Tay trái anh ta cho vào trong túi như muốn rút ra, nhưng không có, động tác kia rất nhỏ, xoay trái xoay phải vài lần, cuối cùng khi tay trái anh ta rút ra khỏi túi áo, xuất hiện thêm một thứ.

Dụng cụ kích nổ.

Tần Cận Bắc vốn không nói được một lời, khi thấy dụng cụ kích nổ trong tay Chu Dật, như đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

- Người phá nguyên tắc của Chu Vũ, là anh, Chu Dật.

Đôi mắt đen thâm thúy của anh từ tan rã đến lợi hại, cuối cùng quay về bình tĩnh.

Lúc này anh là mãnh hổ bị giật mình tỉnh lại trong giấc ngủ say.

Tần Cận Bắc, cuối cùng anh cũng tỉnh lại từ trong ác mộng đắm chìm bốn năm trước.

--------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018

0.08002 sec| 2411.68 kb