Người đàn ông kia từ trong tối hướng ánh sáng.

Mặt anh ta chậm rãi thấy rõ.

Là Hàn Viễn.

Một bàn tay anh ta để trên lưng ghế dựa phía sau Nam Mộc, sau đó anh ta chậm rãi dán sát vào tai Nam Mộc:

- Hay là cô lựa chọn nhé?

Giọng điệu của anh ta rất ôn hòa, giống như thầy giáo hướng dẫn học sinh từng bước một.

Khi nói chuyện, tầm mắt của Hàn Viễn lại nhìn về phía bom trước ngực Nam Mộc.

Hơi thở của anh ta phả vào cổ cô, mang theo nhiệt độ, lập tức kích thích người ta sợ hãi.

Lưng Nam Mộc cứng còng, mỗi tấc trên cơ thể đều căng chặt, cô nâng đầu, cổ đã có chút cứng ngắc.

Lực chú ý của Hàn Viễn không dừng lại trên người Nam Mộc lâu lắm, rõ ràng là anh ta có hứng thú với Tần Cận Bắc nhiều hơn.

Nam Mộc chỉ là dệt hoa trên gấm, Tần Cận Bắc mới là hứng thú của anh ta.

- Hai lần, anh sai ở cùng một chô, rốt cuộc sai lầm này ở đâu, anh nghĩ tới không?

Hàn Viễn quay đầu nhìn thẳng Tần Cận Bắc, khác với Nam Mộc toàn thân căng chặt, anh ta vô cùng thả lỏng, ngay cả giọng nói cũng thoải mái và sung sướng.

Nam Mộc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Hàn Viễn cũng nhìn theo phương hướng kia, rất nhanh, anh ta thu hồi tầm mắt, biểu cảm không có chút biến hóa nào.

Anh ta nhìn qua, trái lại càng thêm sung sướng.

- Nơi này sẽ bị bao vây nhanh thôi.

Hàn Viễn nói xong, nhẹ nhàng vỗ vai Nam Mộc một cái, động tác kia, nhìn giống như đang trấn an cô, bảo cô không phải sợ.

Giống như một khi nơi này bị bao vây, người nên sợ hãi là Nam Mộc và Tần Cận Bắc, mà không phải anh ta.

- Anh có biết, con người thú vị nhất ở điểm nào không?

Tuy Hàn Viễn nhìn như trấn an Nam Mộc, nhưng những lời anh ta nói, là nói với Tần Cận Bắc.

- Con người có dục vọng.

Tay Hàn Viễn chuyển từ lưng ghế dựa sang đầu vai Nam Mộc, vẫn không bỏ xuống, đối với trạng thái lẩm bẩm này, anh ta nhìn có vẻ không bất mãn, trái ngược lại, vô cùng hưng phấn:

- Dục vọng sẽ biến thành nhược điểm của một người, ví dụ như sau khi nơi này bị bao vây, anh biết sẽ xảy ra chuyện gì không?

- Nếu hôm nay anh chết ở đây, có lẽ Lục Kỳ sẽ khổ sở, sẽ áy náy, nhưng sau đó thì sao? Anh ta sẽ rất thích thay anh ‘chăm sóc’ Nam Mộc, cho nên Tần Cận Bắc à, anh nên suy nghĩ thật kỹ, cho dù tôi đứng ở vị trí cửa sổ, anh ta có thể bảo người ta nổ súng hay không?

Nói xong Hàn Viễn chậm rãi mở hai tay ra, tiến về phía trước một bước, lại một bước.

Chỉ trong phút chốc, biểu cảm trên mặt Nam Mộc, cứ cứng đờ như vậy.

Một chút trấn định cuối cùng cô cố gắng giữ, ầm ầm sụp đổ.

Giữa lúc hoảng hốt, cô nhớ tới hình ảnh Lục Kỳ đứng trước bảng trắng, nhanh chóng giải được câu đố của hung thủ.

Từ lúc bắt đầu đó, Lục Kỳ đã mơ hồ có điểm nào đó không đúng rồi.

Anh ta quá quen thuộc câu đố của hung thủ rồi.

Tình hình lúc đó giống như cuộc thi, gặp phải một đề rất phức tạp, người khác đều cần thời gian suy nghĩ, có lẽ mới có thể giải ra được; nhưng nếu có người đã từng làm bài tập, còn làm đề tương tự, có thể nhanh chóng giải được đáp án ra.

Sau đó Lục Kỳ biến thành người giải được sớm nhất, nhưng anh ta trước đây sẽ không như vậy.

Thậm chí không lâu trước, lúc Vương Toàn Dập nhắc tới có khả năng hung thủ vì bệnh tật mà dừng gây án, vậy mà Lục Kỳ luôn trầm ổn từ trước đến nay lại làm vỡ chén trà.

Những hình ảnh đó giống như một cuộn phim tua nhanh, tràn đầy trong đầu cô.

Nam Mộc còn nhớ rõ, cô từng hỏi Lục Kỳ:

- Anh có từng sợ hãi không, sư phụ?

Cô thấy Lục Kỳ gật đầu, sau đó truy hỏi:

- Là lúc nào vậy?

- Lúc anh em bên cạnh mình ngã xuống.

Anh ta sợ người ngã xuống rồi, cuối cùng không đứng nổi.

- Cũng sợ một ngày mình sẽ ngã xuống.

- Tiểu Mộc Đầu, biết sợ hãi, là một chuyện tốt.

Câu trả lời của Lục Kỳ lúc đó làm cô có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Chỉ có người thông minh và lý trí, mới có thể sợ hãi.

Bởi vì sợ hãi, có đôi khi sẽ trở thành nhắc nhở khi người ta muốn sống.

Chỉ có sợ hãi cái chết, mới có thể còn có khát vọng.

Lục Kỳ, người kia nói cho cô, từ ngày đầu tiên bắt đầu gọi sư phụ, quan hệ của cô với anh ta, vĩnh viễn đều sẽ không biến thành người đàn ông; lúc người đàn ông nói về dũng cảm, cũng không cần phải vì sợ hãi mà xấu hổ.

Sẽ không là anh ta.

Sẽ không là Lục Kỳ…

Trong đầu hỗn độn, lúc Nam Mộc nhìn về phía Tần Cận Bắc lần nữa, trong mắt đã ẩn ẩn có lệ.

Tần Cận Bắc, từ lúc anh đi vào vẫn đứng tại chỗ, gần như không có bất luận cảm giác tồn tại gì.

Anh không đi về phía trước một bước nữa, cũng không nói gì, thậm chí còn không có hành động mờ ám nhỏ nào.

Anh giống như chỉ đứng ở đây, nhưng ý thức của anh, lý trí của anh, lúc nhìn thấy Hàn Viễn, không còn sót lại chút gì.

Hàn Viễn nhìn Tần Cận Bắc đứng tại chỗ, tươi cười trên mặt chậm rãi thu lại, thay vào đó là nếp nhăn giữa lông mày anh ta.

Hình như anh ta có chút bất mãn với Tần Cận Bắc như vậy.

Anh ta đã bắt đầu chán ghét lẩm bẩm trong thời gian dài.

Đây là một vở nhạc kịch, nếu biến thành kịch có một vai, không khỏi quá chán nản.

Chán nản mà buồn tẻ.

- Một tiếng.

Hàn Viễn thấy phản ứng của Tần Cận Bắc như vậy, giống như mất đi kiên nhẫn.

Tần Cận Bắc hoang mang và thất bại, anh ta đã thưởng thức đủ, bây giờ anh ta cần Tần Cận Bắc đáp lại.

- Một tiếng sau, bom sẽ nổ mạnh.

Hàn Viễn nói xong, chậm rãi giơ tay lên, mò mẫm cúc thứ nhất trên cổ áo:

- Chúng ta vẫn còn một tiếng để ôn chuyện.

Mắt Tần Cận Bắc nhìn chằm chằm tay trái Hàn Viễn đang mò mẫm cúc áo.

Động tác kia, quen thuộc làm người ta chói mắt.

Trong căn phòng trống trải, bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh.

Giống như tử vong vậy, lặng yên không một tiếng động.

Tần Cận Bắc đứng ở nơi đó, trong mắt đan xen cảm xúc phức tạp không biết tên, va chạm lẫn nhau.

Cuối cùng, toàn bộ sóng to gió lớn trong đáy mắt anh quy về bình tĩnh.

Khuôn mặt của Tần Cận Bắc rất được, nhất là đôi mắt u ám thâm thúy kia, sau khi mất đi vài phần ngạo mạn trong ngày thường, giống như hổ dữ ngủ say bị giật mình tỉnh giấc.

Bình tĩnh, nhưng lộ ra hung ác sắp triển khai săn mồi.

Một lúc lâu sau, Tần Cận Bắc nhìn Hàn Viễn:

- Anh thích ảo thuật không?

Hàn Viễn hơi kinh ngạc, tay mò mẫm cúc áo vốn muốn buông xuống, bởi vì Tần Cận Bắc đột nhiên đặt câu hỏi mà dừng ở giữa không trung.

Nhưng mà tạm dừng một hai giây, sắc mặt anh ta khôi phục như thường, chậm rãi bỏ tay xuống.

- Có người từng nói, ảo thuật chia ra làm ba bước, bước đầu tiên, lấy hư đại thực.

- Bước thứ hai, đổi trắng thay đen.

- Bước thứ ba, bước khó khăn nhất và cũng là bước quan trọng nhất.

Tần Cận Bắc dừng một lát, liếc mắt nhìn Nam Mộc một cái, sau đó dời lực chú ý sang người Hàn Viễn lần hai:

- Làm biến mất một lát, xuất hiện lần hai.

- Bốn năm trước anh giỏi che giấu thói quen dùng tay phải, bốn năm sau anh giỏi che giấu thói quen dùng tay trái.

- Tôi nói đúng không?

Ánh mắt Tần Cận Bắc nhìn thẳng tay trái Hàn Viễn mới buông xuống.

- Chu Dật.

- ---------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018

0.08679 sec| 2414.898 kb