- Hàn Viễn là cô nhi, tôi từng thấy mẹ nuôi của anh ta, là người có tính cách vô cùng dịu dàng…

Chu Dật tạm dừng một lát, chắc là cảm thấy dùng từ không đủ chính xác, trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không tìm được từ thích hợp hơn.

Anh ta nhíu mày một lát, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này:

- Khoản tiền Chu Vũ để lại, không nhiều không ít, vừa đủ để mẹ nuôi của Hàn Viễn thay thận, còn cả chi phí sau khi thay thận nữa.

- Thực ra Hàn Viễn không phải là người trong kế hoạch, một phần không thể thiếu, nhưng Chu Vũ thích tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, cho nên tính toán Hàn Viễn vào như vậy, như thế cũng được, có thể thử thách Hàn Viễn, có năng lực cung cấp cho mẹ anh ta một khoản tiền thay thận.

Khuôn mặt Nam Mộc cứng đờ:

- Chu Vũ cho Hàn Viễn khoản tiền kia, là muốn anh ta làm giả báo cáo kiểm tra thi thể sao? Nhưng cái gì gọi là thử thách Hàn Viễn, có năng lực cho mẹ nuôi anh ta một khoản tiền làm phẫu thuật sao?

- Hàn Viễn cầm khoản tiền kia.

Tần Cận Bắc vốn không nói một lời, bỗng nhiên mở miệng.

Chu Dật và Tần Cận Bắc liếc nhau, sau đó lại cúi đầu nhìn Nam Mộc, giống như một giáo viên kiên nhẫn, giải đáp câu hỏi của Nam Mộc:

- Cô xem, em trai tôi cho Hàn Viễn một thử thách anh ta không có khả năng qua được, cho nên tôi nói, Chu Vũ đã thử thách Hàn Viễn, lại cho mẹ Hàn Viễn một khoản tiền làm phẫu thuật.

Thái độ và giọng điệu của Chu Dật, rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại làm da đầu Nam Mộc run lên.

Ngay cả huyết sắc trên mặt cô cũng lập tức tụt xuống.

- Hàn Viễn là cô nhi, với tình cảm của mẹ nuôi dành cho anh ta, còn cả tình hình của mẹ nuôi anh ta lúc đó, biết rõ rành rành xuất xứ của khoản tiền kia, chắc sẽ không từ chối, bốn năm trước, Hàn Viễn cũng đã hạ quyết tâm, dùng chính tính mạng mình đổi lấy tính mạng của mẹ nuôi, đúng không?

Nam Mộc bừng tỉnh hiểu rõ lời Chu Dật nói.

Chu Dật gật đầu, vô cùng hài lòng với phản ứng của Nam Mộc, một giây sau, trong mắt anh ta lộ ra vài phần tiếc hận:

- Đáng tiếc mẹ nuôi anh ta thay thận thất bại, không chống đỡ được lâu lắm, vẫn qua đời.

Giọng nói của anh ta rất thoải mái, hoàn toàn không tương xứng với tiếc hận trong mắt anh ta.

- Chuyện sau đó cũng thuận lý thành chương.

Tiếc hận trong đáy mắt Chu Dật lướt qua giây lát:

- Tôi dùng thời gian chưa tới một năm, biến thành Hàn Viễn, sau đó giết anh ta, cắt đứt liên hệ lúc trước.

Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói ra quá trình giết Hàn Viễn, giọng điệu nghe qua giống như chào hỏi người không quen biết vậy.

- Phải đổi thành người khác, thực ra không khó lắm…

Anh ta nói xong, lại nâng mắt nhìn Tần Cận Bắc đối diện:

- Khó chính là ba năm sau tôi vẫn phải làm Hàn Viễn, mãi đến khi quay về tổ trọng án.

- May mắn còn có vụ án liên hoàn ba người, thi thể giữ lại kia, thân thể là Thạch Vĩnh Niên, hai người còn lại tôi phẫu thuật; nhưng anh biết không, điểm làm Hàn Viễn khó nhất đối với tôi, chính là tôi thích sạch sẽ.

Chu Dật nói tới đây, lại khẽ nhíu mày, hình như thật sự rất chán ghét.

- Ba năm sau đó, anh đang làm gì?

Nam Mộc hỏi.

Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Dật, mắt anh ta rất tối, rất sâu.

Như mây đen cuốn lấy trời đêm, nhìn lâu, giống như cả người sẽ bị cắn nuốt vào.

Chu Dật không lập tức trả lời, mà thay đổi tư thế, duy trì một tư thế lâu lắm, xem ra anh ta cũng có chút mệt, sau khi điều chỉnh tư thế, anh ta tiếp tục nói:

- Tôi gặp Tống Nam.

- Tống Nam là một học sinh có thiên phú, cũng rất có sức sáng tạo, Medusa sao? Điểm này, lúc trước tôi cũng thật không ngờ đến.

Giọng điệu của Chu Dật nghe qua như tán thưởng từ tận đáy lòng.

- Đúng rồi, còn một chuyện xưa nữa, cô nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Chu Dật nói xong, lại đột nhiên dừng lại, cố gắng thừa nước đục thả câu.

Lúc này vai gáy của Nam Mộc càng thêm cứng ngắc hơn nữa.

Cô đã nghĩ đến, Chu Dật muốn nói gì.

- Nguyễn Thiệu Lăng.

Chu Dật nhìn cô chăm chú, tỉ mỉ thưởng thức tất cả cảm xúc trong mắt cô.

Dần dần, xuyên qua đau đớn và vô lực trong mắt Nam Mộc, suy nghĩ của Chu Dật, giống như cũng được mang về buổi tối ấy.

Buổi tối mà Nguyễn Thiệu Lăng chết đi.

Lúc Hàn Viễn và Nguyễn Thiệu Lăng ở trường y, là sư huynh đệ, tính tình hợp nhau, rất thân thiết, nhưng không biết vì chuyện gì, sau đó rất ít lui tới.

Nguyễn Thiệu Lăng biết rõ chuyện Hàn Viễn từng đến trường, tuy những chuyện này Chu Dật có thể biết được thông qua điều tra nhưng Nguyễn Thiệu Lăng luôn là tai họa ngầm.

Nguyễn Thiệu Lăng sẽ nhận ra anh ta, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà anh ta không muốn lãng phí thời gian.

Cho nên giết chết Nguyễn Thiệu Lăng, nhất định phải làm.

Tối hôm đó, anh ta lấy thân phận của Hàn Viễn xuất hiện, bạn cũ tụ tập, Nguyễn Thiệu Lăng hơi bất ngờ, nhưng mà nhìn ra được, tâm tình của anh ta không tốt.

Hai người nói chuyện không lâu lắm, Chu Dật nhận điện thoại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hình như Nguyễn Thiệu Lăng có chút mất mát, khi đang định mở cửa cho Chu Dật, bỗng nhiên nhớ tới gì đó:

- Anh Hàn, anh đợi đã, chỗ em có một người bạn tặng trà…

Trong chớp mắt khi Nguyễn Thiệu Lăng xoay người, cũng gần một chút với tử vong.

Chỉ trong phút chốc, máu tươi trào ra.

Từ lúc Nguyễn Thiệu Lăng xoay người đến ngã xuống, chỉ trong chớp mắt.

Chu Dật nhìn vết máu tung tóe trên tường, cúi đầu nhìn máu tươi dính trên tay mình, khẽ nhíu mày.

Nguyễn Thiệu Lăng đang hấp hối, không có người thân, bạn bè làm bạn, chỉ có Chu Dật sát hại anh ta, lấy gương mặt Hàn Viễn đưa tiễn anh ta đến đoạn đường cuối cùng.

Chu Dật tìm một vị trí trên ghế sofa ngồi xuống:

- Làm quen một lần nữa, tôi là Chu Dật.

Anh ta làm động tác bắt tay theo bản năng, nhưng tay còn chưa vươn ra hoàn toàn, đã thu lại.

- Xuất phát từ tôn trọng với anh, cũng xuất phát từ tôi không muốn lãng phí thời gian, tôi sẽ không tiếp tục giả bộ làm Hàn Viễn trước mặt anh, tôi sẽ nói thẳng cho anh biết, tôi không phải là anh ta, để anh được chết rõ ràng minh bạch.

- Đúng rồi, Hàn Viễn cũng là tôi giết.

Chu Dật nhìn Nguyễn Thiệu Lăng đau đớn, đôi mắt tuyệt vọng mà sợ hãi, làm động tác hai tay ấn xuống:

- Thả lỏng một chút.

- Vụ án liên hoàn bốn năm trước, anh là người biết chân tướng đầu tiên, toàn bộ những chuyện năm đó, là bút tích của Chu Vũ em trai tôi.

Chu Dật giống như có thể cảm nhận được đau đớn của Nguyễn Thiệu Lăng, giọng điệu của anh ta vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ nói không nhanh như vừa rồi.

Nguyễn Thiệu Lăng đã không chống đỡ được lâu lắm rồi.

- Người năm đó chết đi, cũng là em trai tôi, còn có Lương Thu Hòa, em trai tôi là thế thân cho thân phận tôi, anh biết không, em trai tôi là một người tính toán rất chu toàn, em ấy làm việc rất có quy tắc, nhưng so với em ấy, tôi càng thích phát huy ở ngay hiện trường.

- Trước khi em trai tôi chết, đã lên kế hoạch thật tốt chuyện sau đó, em ấy để lại một khoản tiền cho Hàn Viễn, chữa bệnh cho mẹ nuôi Hàn Viễn, nếu Hàn Viễn cầm khoản tiền này, nói cách khác, Hàn Viễn không qua thử thách, anh ta sẽ trở thành một tội nhân.

Chu Dật giống như biết Nguyễn Thiệu Lăng muốn hỏi gì:

- Hàn Viễn là cô nhi, cha nuôi anh ta đã qua đời nhiều năm trước, mẹ nuôi anh ta vất vả nuôi anh ta lớn, mấy năm nay vì nhiễm trùng đường tiểu thân thể càng ngày càng tệ, cho nên anh xem, Hàn Viễn không có khả năng từ chối khoản tiền này.

- Em trai tôi cho Hàn Viễn một thử thách anh ta không có khả năng thông qua, sau đó Hàn Viễn thuận lý thành chương trở thành mục tiêu của em trai tôi, anh xem kế hoạch của em trai tôi, không có lỗ hổng, nhưng vẫn thiếu đi một chút gì đó, cho nên tôi cải tiến kế hoạch này.

Chu Dật nói xong, nheo mắt lại, giống như đang nghĩ lại gì đó.

- Sau khi giết chết Hàn Viễn, thế thân phận của anh ta, đây là phát huy ngay hiện trường mà tôi nghĩ đến, có phải so với kế hoạch của em trai tôi, càng thú vị hơn không?

Lẩm bẩm một lúc lâu, làm Chu Dật xem nhẹ phản ứng của Nguyễn Thiệu Lăng, khi anh ta cúi đầu nhìn Nguyễn Thiệu Lăng lần thứ hai, người đàn ông trẻ tuổi trước mắt đã mất đi hơi thở.

--------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018

0.50132 sec| 2410.063 kb