Nửa năm sau, trại tạm giam.
Ôn Tiêu tự thú, nhưng tự xưng có bệnh thần kinh, cần cảnh sát giúp đỡ, hi vọng cảnh sát có thể giúp anh ta dừng giết người, mà anh ta không thể khống chế mình.
Nhìn người đàn ông đối diện tự xưng là luật sư, khóe miệng Ôn Tiêu giật giật, mắt nhìn thẳng mặt người đàn ông đối diện, không lập tức dời đi.
- Trình Duật Chu sao?
Anh ta lặp lại ba chữ kia không nhanh không chậm.
Người đàn ông đối diện có bề ngoài vô cùng xuất chúng, đi giày Tây, nhưng áo sơmi bên trong không cài hẳn hoi.
Hai cúc áo trên cổ không cài, theo cổ áo rộng mở, còn có thể mơ hồ thấy vết cào trong ngực người đàn ông.
Rõ ràng là không lâu, do phụ nữ để lại.
- Anh là luật sư biện hộ của tôi sao?
Ôn Tiêu nhìn anh ta, độ cong khóe môi không đổi, ý cười càng sâu càng lạnh hơn:
- Mẹ tôi thực sự coi tôi là con trai sao? Ít nhất phải tìm một luật sư đứng đắn đến chứ không phải một người mới đánh trận xong.
Đối diện, Trình Duật Chu cười nhạt, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm Ôn Tiêu, trong mắt là suy xét.
- Chỉ có tôi mới có thể giúp anh.
Khi anh ta mở miệng trên mặt vẫn là tươi cười, âm sắc xuất sắc như bề ngoài của anh ta vậy, khiến ấn tượng người ta khắc sâu.
- Xem ra anh rất đồng tình với tôi? Mẹ tôi nói gì với anh?
Độ cong trên mặt Ôn Tiêu chậm rãi thu lại:
- Đừng tự cho rằng, anh biết những chuyện trước đây của tôi, cũng rất hiểu tôi, có thể lý giải tôi. Cũng ngàn vạn lần đừng nói với tôi cái gì mà tôi không giết chết, sẽ làm tôi trở nên kiên cường hơn, tỉnh lại đi.
Trong đáy mắt anh ta phiếm ý lạnh, hai tay đan vào nhau để trước ngực, thân thể hơi nghiêng về phía sau.
Trình Duật Chu nhìn Ôn Tiêu, đôi môi khẽ giật giật:
- Tôi tin tưởng, anh không giết chết, sẽ chỉ làm anh trở nên quái dị hơn; anh giết chết, mới làm anh trở nên mạnh hơn.
Nói xong anh ta đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đây.
Mười giờ sáng, quán cà phê.
Cửa thủy tinh được kéo ra, một người phụ nữ có thân hình nhỏ gầy đang không nhanh không chậm đi về phía Lục Kỳ.
Cô ta chưa từng gặp Lục Kỳ, nhưng giống như chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh ta.
Sau khi người phụ nữ đến bên cạnh Lục Kỳ, cởi áo khoác, lộ ra áo sơmi bằng tơ lụa cổ chữ V, mới chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt Lục Kỳ lướt qua dấu vết ái muội trên xương quai xanh của người phụ nữ, rất nhanh dời tầm mắt đi.
- Tôi là cố vấn tâm lý của Bạch Tiêu Tiêu, Cố Cửu.
Khi cô ta nói chuyện, vén tóc dài quăn ra sau tai.
Vẻ mặt Cố Cửu, cùng với động tác giơ tay nhấc chân, đều mang theo lười biếng độc nhất vô nhị, thậm chí là gợi cảm, nhưng giọng điệu của cô ta rất lạnh lùng.
Người phụ nữ như vậy cười một cái cũng rất mê người, nhưng trên mặt cô ta còn không có cười khẽ.
Ngay cả cười lễ phép hoặc lừa gạt cũng không có.
Nói xong, Cố Cửu rút một chồng giấy trong túi ra, sau đó đưa cho Lục Kỳ.
- Sau khi Bạch Tiêu Tiêu qua đời, em gái cô ấy đi tìm tôi, bảo tôi giao mấy thứ này cho anh, nhưng thật có lỗi, trong khoảng thời gian này tôi luôn ở nước ngoài, mới trở về.
Lục Kỳ giơ tay nhận lấy đồ, một chồng giấy này đều là Bạch Tiêu Tiêu vẽ.
Tần suất xuất hiện nhiều nhất là câu đố quen thuộc kia.
Năm đó ở trường trung học số một, lúc Lục Kỳ còn chưa chuyển trường, tuổi vẫn còn trẻ, vẫn là Bạch Tiêu Tiêu chiếm cứ chặt chẽ.
Loại hiện tượng này vẫn tiếp tục đến lớp 11, sau khi Lục Kỳ chuyển trường mới bị phá.
Bộ dạng của Bạch Tiêu Tiêu xinh đẹp, thành tích xuất sắc, gia cảnh lại tốt, không tránh khỏi có vài phần cảm giác ưu việt.
Nhưng Lục Kỳ không chỉ học tập tốt, hơn nữa xem ra luôn không cần phí sức có thể làm được, nhưng Bạch Tiêu Tiêu phải dùng hết toàn lực, mới có thể cắn chặt thành tích của Lục Kỳ.
Khi sắp lên đại học, sau khi học xong, trong lớp có rất nhiều bạn học đều cố gắng vùi đầu làm bài, chỉ có Lục Kỳ thường cầm một cuốn tạp trí điền trò chơi ô chữ.
Bình thường chủ nhiệm lớp đối với ai cũng rất nghiêm khắc, nhìn thấy Lục Kỳ “Không học bài đàng hoàng”, cũng chỉ hời hợt nói hai câu, thậm chí khi chủ nhiệm lớp răn dạy học sinh khác, còn nói:
- Các em không có đầu óc như Lục Kỳ, chỉ có thể chăm chỉ học tập.
Một câu này lại bắt đầu uy hiếp Bạch Tiêu Tiêu.
Sau đó Bạch Tiêu Tiêu bắt đầu tìm đủ loại trò chơi điền chữ, hoặc những câu đố ly kỳ cổ quái, hi vọng có một ngày sẽ làm khó được Lục Kỳ.
Những mỗi một lần, hi vọng của cô ta đều thất bại.
Cuối cùng có một ngày, Bạch Tiêu Tiêu thề son sắt nói với anh ta, có một đề, anh ta nhất định sẽ không giải được.
Câu đố kia, là câu đố trong vụ án liên hoàn ba người, là Chu Dật cố ý để lại quấy nhiễu Lục Kỳ.
Đó là lần đầu tiên Bạch Tiêu Tiêu cảm nhận được mình thắng Lục Kỳ, nhưng khác với dự đoán của cô ta, Lục Kỳ không uể oải hay buồn bực, chỉ cúi đầu nhìn câu đố, nở nụ cười.
Bạch Tiêu Tiêu chưa bao giờ biết, lúc anh ta cười rộ lên lại đẹp như vậy.
Tình cảm ngây thơ chôn giấu trong lòng dâng lên, sau đó sinh trưởng tùy ý.
Nhưng mà đến cuối cùng, kết ra trái cấm không nên đụng.
Cố Cửu nhìn Lục Kỳ rơi vào hồi ức, lấy một thứ từ trong túi ra, để trước mặt Lục Kỳ.
Là một tấm danh thiếp.
- Nếu anh Lục còn có chuyện gì, có thể liên lạc với tôi.
Lục Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp, cố vấn tâm lý, Cố Cửu.
Gọn gàng dứt khoát đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, lớn mật làm người ta hơi bất ngờ.
- Anh Lục đừng hiểu lầm…
Cố Cửu nhìn anh ta:
- Không phải người tới tìm tôi đều có bệnh tinh thần, anh có thể coi tôi là bạn bình thường nói chuyện phiếm với nhau.
- Chẳng qua tôi có thu phí.
Môi cô ta bất chợt cong cong, bổ sung thêm.
Cố Cửu nói xong, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa mặc vào:
- Anh Lục, tạm biệt.
- Cảm ơn.
Lúc cô ta xoay người, giọng nói của Lục Kỳ vang lên.
Thân hình Cố Cửu dừng một lát, sau đó đi thẳng về phía trước, rời khỏi quán cà phê.
Bên ngoài quán cà phê, hình như chiếc xe SUV màu đen kia đã đỗ rất lâu rồi.
Cố Cửu đi qua, lên xe, quay đầu nhìn Trình Duật Chu đối diện:
- Anh thực sự định làm luật sư của đứa bé kia sao?
- Chuyện tự đập bể bảng hiệu của mình, không giống chuyện anh sẽ làm, em cho rằng Trình luật sư chỉ đại diện cho người giàu có.
Bên trong xe, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông chậm rãi lọt vào tai.
Sau đó Trình Duật Chu giơ tay nắm lấy cằm cô ta, ngón cái chuyển sang môi cô ta, vuốt ve không nặng không nhẹ, lau son môi của cô ta.
Cố Cửu có chút không vui trừng mắt nhìn anh ta, muốn đánh cái tay đang vuốt ve của Trình Duật Chu.
- Tiểu Cửu, anh cũng cho rằng em sẽ không cười với người đàn ông khác.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, trong giọng nói mang theo ham muốn chiếm hữu dày đặc hơn, trong mắt lại là một vùng lạnh lẽo.
- Theend -
- ----------------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo