- Chu Vũ tự xưng là người trừng trị ngoài vòng pháp luật, anh ta cho rằng người mình sát hại, trừng trị đều có tội, anh ta có nguyên tắc nghiêm khắc của mình…

Tần Cận Bắc nhìn Chu Dật, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng âm u:

- Anh ta không giết Lâm Giai Giai và Trâu Sư Kiệt, vì hai người kia không trực tiếp làm hại sinh mệnh người khác.

- Chu Vũ giữ vững nguyên tắc của mình, nhưng anh khác anh ta, từ ngày anh bắt đầu giết Hàn Viễn, anh đã phá vỡ nguyên tắc quan trọng nhất của Chu Vũ.

Hàn Viễn không trực tiếp làm hại tính mạng người khác, nhưng Chu Dật không chỉ giết Hàn Viễn, còn thay thế thân phận của anh ta.

Sau đó Chu Dật giết chết Nguyễn Thiệu Lăng, là vì con đường báo thù của anh ta, muốn không có một chút sơ hở, nghiệm chứng lời Tần Cận Bắc lần nữa.

- Không phải anh đang kế thừa ý nguyện của anh ta, trái ngược lại, là anh lấy hành động việc làm nói cho Chu Vũ, thế giới này không tồn tại người trừng trị ngoài vòng pháp luật, cuối cùng, người trừng trị ngoài vòng pháp luật không khác gì kẻ phạm tội khác.

Tần Cận Bắc nói xong, Chu Vũ vốn có chút nôn nóng, lông mày nhăn lại, xuất hiện biểu cảm gần giống hoang mang.

Biểu cảm kia kéo dài trên mặt anh ta trong khoảng thời gian rất lâu.

Đến cuối cùng, giống như hòa vào làm một với mặt nạ mỉm cười trên mặt anh ta.

Gió gào rít xuyên qua cửa sổ vào, làm khe hở của cửa sổ càng to hơn.

Không biết trôi qua bao lâu, Chu Dật lấy lại tinh thần, hình như trong mắt anh ta có thêm vài thứ, lại làm người ta không nhận rõ rốt cuộc là hoàn toàn điên cuồng, hay là lý trí hiểu rõ toàn bộ.

Bỗng nhiên Chu Dật lấy một thứ từ trong túi ra.

Là một đồng tiền xu.

- Anh biết không, thế giới này vốn là như vậy…

Khi Chu Dật nói chuyện, tiền xu linh hoạt tung bay giữa ngón tay anh ta, anh ta giống như một nhà ảo thuật, có thể làm đồng xu kia biến mất trong lòng bàn tay anh ta bất cứ lúc nào.

- 50% trắng và đen, tổ hợp lại với nhau, là trăm phần trăm bụi, cũng là toàn bộ thế giới.

Mới đầu động tác của anh ta rất lưu loát, nhưng càng về sau, càng không thuận lợi, nửa đường thiếu chút nữa đồng xu rơi từ giữa ngón tay anh ta xuống.

- Về ba bước của ảo thuật, anh nói rất thú vị, bước đầu tiên, lấy hư đại thực; bước thứ hai, đổi trắng thay đen; nhưng thực ra bước thứ ba mới là bước đặc sắc.

- Làm cho biến mất, xuất hiện lần hai.

Chu Dật vẫn đang thưởng thức đồng tiền xu kia:

- Nhưng ai nói, xuất hiện lần hai, chỉ có một người?

Khi nói chuyện, một tay anh ta luôn cầm dụng cụ kích nổ, vận sức chờ phát động.

Tiền xu rơi từ khe hở ngón tay Chu Dật xuống.

Tần Cận Bắc nhanh tay nhanh mắt, tiếp được đồng xu của anh ta, nhưng một giây sau, tiền xu chui qua ngón tay anh, rơi xuống lần hai, cuối cùng phát ra tiếng thanh thúy.

Nhưng vị trí tiền xu rơi xuống lúc này, so với vị trí ban đầu, càng gần cửa sổ hơn.

Chu Dật thất thần, nhíu mày, làm bộ muốn đi nhặt tiền xu.

Bỗng nhiên trong phòng vang lên âm thanh rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, căn bản sẽ không chú ý tới.

Nhưng sau đó, tiếp theo mà đến, là tiếng súng rõ ràng.

Trước mắt, máu tươi bắn ra, làm tầm mắt Tần Cận Bắc mơ hồ.

Trước một giây khi tiếng súng vang lên, anh nghe di ngôn của Chu Dật:

- Tôi bại bởi anh, nhưng bọn họ không…

Nhìn Chu Dật ngã xuống trước mặt mình, cảm xúc không biết tên trong mắt Tần Cận Bắc cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, anh xoay người đi về phía Nam Mộc.

Trái bom trước ngực Nam Mộc, khi đó đếm ngược còn chưa tới 30 giây.

- Lão tứ, không được phép tiến vào, lập tức sơ tán rút lui!

Chu Dật đã chết, đây là anh lấy thân phận tổ trưởng tổ chuyên án, ra mệnh lệnh cuối cùng.

Thân thể Nam Mộc nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng ý thức hút ra khỏi thay đổi lớn và khiếp sợ, cúi đầu nhìn người đàn ông nửa quỳ trước người mình.

Khi đó bom ở trước đếm ngược, làm cánh môi cô không ngừng run rẩy, nhưng không phát ra âm tiết gì.

- Tần Cận Bắc, lúc anh cầu hôn, cũng chưa từng quỳ…

Nam Mộc nhìn anh rất lâu, cuối cùng tìm về giọng nói của mình.

Cô cố gắng mỉm cười, khóe môi cong lên rõ ràng, nước mắt lại chảy ra.

Thực ra cô biết không nên nói chuyện với anh, làm anh phân tâm.

Nhưng đây có lẽ là 30 giây cuối cùng.

Nếu tình huống tệ nhất xảy ra.

Thời gian trên đồng hồ không ngừng nhảy xoay xoay.

Tần Cận Bắc đang quỳ một gối trước người Nam Mộc, lực chú ý đều tập trung vào quả bom hẹn giờ trước ngực cô.

Thực ra bom thiết kế không hề phức tạp.

Chu Dật đánh cược, không phải anh sẽ không phá được bom.

Mà xem anh có dám phá hay không.

Lương Thu Hòa, Hàn Viễn đều vì tin tưởng phán đoán của anh, cho nên chết đi, đây cũng là bóng ma trong lòng Tần Cận Bắc đến bây giờ.

Anh không thể lại tin tưởng phán đoán của mình.

Nam Mộc nhìn Tần Cận Bắc nửa quỳ ở đó, không nói được một lời.

Khi anh vừa nhìn quả bom, kiên định trong mắt chậm rãi biến mất, lúc này nhiễm lên vài phần chần chừ.

Gân xanh trên trán anh hiện lên, chậm rãi có một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn chảy ra.

Còn lại mười giây cuối cùng.

- Tần Cận Bắc, còn kịp.

Nam Mộc giơ tay muốn chạm vào Tần Cận Bắc, nhưng thân thể duy trì một động tác trong thời gian quá lâu, cánh tay sớm đã cứng ngắc khó có thể nhúc nhích.

Hai mắt cô sáng rực, nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô chỉ nhìn anh như vậy, ánh mắt không có ngập ngừng, không có thương hại.

Nhưng cô đang nói với anh, cô tin tưởng anh.

- Em không biết phía trước là gì, nhưng con đường này, em và anh sẽ cùng nhau đi đến cuối.

- Em mang thai rồi.

- Tần Cận Bắc, còn kịp.

Trong đầu Tần Cận Bắc không ngừng vang lên những lời Nam Mộc nói, trong mỗi ngõ ngách căn phòng, giống như đều vang vọng giọng nói của cô.

Bóng ma giằng co hơn bốn năm, mỗi lần anh giật mình tỉnh lại, đều nhận được kết quả giống nhau.

Cuối cùng Tần Cận Bắc luôn đi đi lại lại trong bóng tối, đã thấy được một chút ánh sáng.

Anh thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp động lòng người của một cô gái, anh nghe thấy cô nói:

- Còn kịp.

Ngay sau đó, Tần Cận Bắc nhìn thẳng vào mắt Nam Mộc, thứ gì đó vỡ vụn trong đáy mắt, giống như được khâu trở về lần hai.

- Nam Mộc, tin anh không?

“Rầm” một tiếng vang lớn, trong chớp mắt ánh lửa cắn nuốt người trong phòng.

Ngọn lửa to lớn cuồn cuộn xông thẳng lên đám mây, nhiệt độ nóng cháy, làm cho nửa bầu trời đều đã cháy sạch đỏ bừng.

Đây là tòa nhà cuối cùng Chu Dật để lại.

--------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018

0.49742 sec| 2397.344 kb