Người chết trở về (2)
-Theo giúp anh gặp một người.
Sau khi Tần Cận Bắc nói xong câu đó, buông cô ra, chuyên tâm lái xe.
Một lúc sau đó, Nam Mộc thỉnh thoảng sẽ chủ động bắt chuyện, nói hai câu, nhưng phần lớn câu chuyện đều không liên quan gì đến vụ án, chỉ là vài chuyện lý thú trong đội cảnh sát hình sự.
Sau nửa giờ, chiếc xe Land Rover dừng lại ở ven đường.
-Anh thần thần bí bí như vậy, chắc không phải là….
Nam Mộc nhìn Tần Cận Bắc đang trầm mặc, mặc dù anh không nói gì, như ở trên đường đi vừa rồi, khi cô nói đùa, anh cũng sẽ đáp lại như thường, thế nhưng cô vẫn mơ hồ cảm giác được, cảm xúc hôm nay của Tần Cận Bắc, không được tốt lắm.
-Không phải gặp trưởng bối.
Anh nắm lấy tay cô, vết chai mỏng trong lòng bàn tay lướt qua ngón tay cô, hơi ngứa ngứa. Anh nhếch một bên khóe môi, dường như thấy phản ứng của cô rất thú vị.
-Đừng khẩn trương.
Sau đó Tần Cận Bắc dẫn Nam Mộc đi qua đường, lại đi về phía trước một đoạn ngắn nữa, cuối cùng cũng tới đích.
Khi Nam Mộc đi theo Tần Cận Bắc vào phòng ăn, theo thói quen dò xét bốn phía.
Món ăn chính trong căn phòng ăn này là món ăn Thượng Hải, phong cách trang trí rất đặc biệt, mang theo vài đặc điểm tư tưởng phục cổ thời dân quốc, giống như có thể cảm nhận được phong tình của vạn dặm đô thị có người nước ngoài ở.
Nơi này, giống như tường cao viện sâu ẩn vào phố xá sầm uất, nhìn từ bên ngoài thì bình thản không có gì lạ, thế nhưng sau khi đẩy cửa sắt từ bên ngoài đi vào trong, mới có thể phát hiện bên trong có một khoảng trời khác.
Nam Mộc và Tần Cận Bắc mới vừa vào phòng bao, bỗng nhiên cửa phòng bị người kéo ra từ bên ngoài.
Người đàn ông đứng ở cửa, vào giây phút trông thấy Tần Cận Bắc thì không tiếp tục bước lên phía trước nữa, thân thể giống như bị cố định tại chỗ.
-Tần đội trưởng,
Tần Cận Bắc nhìn lại Hàn Viễn, cười cười đi lên đón anh ta.
Hàn Viễn cẩn thận nhìn Tần Cận Bắc một lúc lâu, dường như là rốt cuộc xác định, một màn trước mắt là sự thật, sau đó lực chú ý mới quay qua trên người Nam Mộc.
-Cô không phải….Nam Mộc?
Hàn Viễn chỉ chỉ hướng Nam Mộc. Mặc dù anh ta chưa tận mắt nhìn thấy Nam Mộc, nhưng đã nhìn thấy qua bức ảnh chụp lén của Mạnh Vĩ lúc trước, lúc ấy Mạnh Vĩ và Lương Thu thường xuyên đấu võ mồm với nhau, sau đó Mạnh Vĩ bại trận, mới thích lấy chuyện của Nam Mộc ra nói.
Dần dần, anh ta cũng có mấy phần ấn tượng đối với Nam Mộc.
Nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, Nam Mộc và Tần Cận Bắc hẳn là….đang ở cùng một chỗ (hẹn hò).
-Anh biết tôi?
Nam Mộc có chút ngoài ý muốn, người của tổ chuyên án năm đó, ngoài Tần Cận Bắc, cô cũng mới gặp được Lương Thu và Mạnh Vĩ, người đàn ông trước mắt cô, mặc dù lạ lẫm nhưng cô nghĩ cô cũng biết người này, chính là Hàn Viễn.
Bất quá, điều cô hiếu kì chính là, vì sao Hàn Viễn lại biết cô.
-Trước kia Mạnh Vĩ có nhắc đến cô.
Hàn Viễn ôn hòa cười cười, tránh đi mặt khác của cái tên kia.
Bốn năm không gặp, Hàn Viễn đối với Tần Cận Bắc cũng không tỏ ra xa lạ, chỉ là nhiều hơn mấy phần cảm khái.
Sau khi hai chén rượu vào bụng, trên khuôn mặt người đàn ông hiện lên chút đỏ, lúc nói chuyện, dường như đáy mắt cũng hiện lên màu sắc như thế.
-Bốn năm trước, sau khi tổ chuyên án giải tán, mẹ của tôi bị nhiễm trùng đường tiểu nên phải thay thận, không lâu sau xuất hiện hiện tượng bài xích, được hơn nửa năm rồi qua đời.
Người đàn ông nhẹ nhàng hít mũi một cái, buông thõng con mắt, giọng nói ẩn ẩn run rẩy.
-Sau đó tôi rời đi khỏi phân cục, đi qua trung tâm giám định tư pháp một thời gian, đãi ngộ cũng tốt.
Bốn năm trước, tổ chuyên án có hành động vây bắt, Chu Dật, Lương Thu cùng hy sinh, Mạnh Vĩ và Hàn Viễn trở về phân cục, Tần Cận Bắc thì mai danh ẩn tích.
Người của tổ chuyên án, người thì chết, người thì ly tán, bây giờ gặp lại Tần Cận Bắc, trong lòng Hàn Viễn không khỏi cảm khái.
Bình thường Hàn Viễn không nói nhiều, nhưng mấy năm nay, sau khi trãi qua những biến cố kia, gặp lại Tần Cận Bắc, Hàn Viễn tựa như cái máy hát, muốn hoạt động thật nhanh.
-Tần đội trưởng, lần này anh tìm tôi, là bởi vì Thiệu Lăng…..
Hàn Viễn ngước mắt nhìn đối diện với Tần Cận Bắc, màu đỏ trong mắt vần không giảm đi.
Lúc ấy, Thiệu Lăng ở viện y học Nam Giang, nhỏ hơn Hàn Viễn một lớp, anh ta là sư đệ, tính tình hai người hợp nhau, quan hệ cũng rất thân thiết.
Sau khi biết chuyện Thiệu Lăng bị giết hại, Hàn Viễn liền suy nghĩ, có lẽ, cuối cùng cũng có một ngày Tần Cận Bắc sẽ tới tìm anh.
Hàn Viễn nói xong, lại buông mắt xuống lần nữa.
Không khí trong phòng bao, buồn bực khiến người không thở nổi.
Sau một lúc yên tĩnh, giọng nói Tần Cận Bắc chậm rãi vang lên.
-Giữa trưa tôi gặp Mạnh Vĩ.
Khi đang nói chuyện Tần Cận Bắc chậm rãi rót rượu ra chén, anh cũng không vội thuyết phục Hàn Viễn, thái độ càng giống như đang ôn chuyện với bạn cũ.
-Cậu ta đang ở cùng với cô gái bốn năm trước kia.
Hàn Viễn giật mình, sau đó nở nụ cười.
-Tiểu tử này.
Nhắc tới Mạnh Vĩ, lại nhìn Nam Mộc và Tần Cận Bắc trước mắt, Hàn Viễn liến nghĩ đến lúc trước, chuyện Mạnh Vĩ và Lương Thu luôn tranh cãi và hỗ trợ lẫn nhau.
Trên thế giới này, chỉ có một loại ký ức, không cách nào bị thời gian làm cho phai nhạt, ngược lại, sẽ chỉ càng ngày càng rõ ràng.
Đó là kỉ niệm với người đã mất.
Lại qua một thời gian lâu.
-Hàn Viễn, trở về đi.
Tần Cận Bắc nhìn anh, tốc độ nói chậm dần.
-Mạnh Vĩ và bạn gái sắp kết hôn rồi, quyết định của cậu ta tôi có hiểu được, nhưng mà, anh có thể trở về được.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Hàn Viễn trịnh trọng gật đầu một cái.
Tần Cận Bắc bên cạnh Nam Mộc, từ sau khi chào hỏi, vẫn luôn không chủ động mở miệng, một dịp cửu biệt trùng phùng đặc biệt như vậy, cô không muốn quấy rầy.
Cô đối với Hàn Viễn không hề quen thuộc, nhưng mà sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, phát hiện người này rất dễ thân cận.
Tính tình Hàn Viễn, kì thật cũng tương tự như Thiệu Lăng, nhưng cũng có chút khác biệt.
Điều kiện gia đình Nguyễn Thiệu Lăng không tệ, tính cách anh ta ôn hòa, phần lớn là do được tiếp nhận một nền giáo dục tốt đẹp, trãi qua kiềm chế và thu liễm, bày ra thái độ lễ phép.
Mà Hàn Viễn càng giống như được rèn luyện qua sinh hoạt, trở nên không ôn hòa, thế nhưng mà, chính là bởi vì kinh nghiệm của anh ta, có một số việc, rõ ràng anh ta đã nhìn thấu, lại không nói ra.
Giống như ngày từ đầu, anh ta đối với Nam Mộc mà nói, đã từng nghe Mạnh Vĩ đề cập qua về cô ấy, tránh đi cái tên Lương Thu.
Giống như vừa rồi, sau khi Tần Cận Bắc nói “nhưng anh trở về được”, thì anh ta có phản ứng.
Ba người trong căn phòng, đều rất rõ nguyên nhân Tần Cận Bắc khăng khăng muốn Hàn Viễn về lại tổ chuyên án.
Không chỉ vì bản thân anh ta là một thành viên của tổ chuyên án năm đó, quan trọng hơn là, hung thủ liên hoàn năm đó lấy danh nghĩa bốn kỵ sĩ Thiên Khải để giết người, mà tên của kỵ sĩ sau cùng, gọi là Tử Vong.
Mà bản thân của nghề pháp y này, ở một góc độ nào đó, cũng chính là tử vong; cái chết của Nguyễn Thiệu Lăng càng xác minh cho suy đoán này.
Tần Cận Bắc kiên trì muốn Hàn Viễn trở về, là vì muốn bảo vệ anh ta.
Về phần Hàn Viễn, tất nhiên cũng hiểu dụng ý của Tần Cận Bắc, chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau.
Thời gian sau đó, Tần Cận Bắc và Hàn Viễn không nhắc tới vụ án giết người đó nữa, Nam Mộc sôi nổi hơn một chút so với lúc nãy, chủ động nhắc tới Mạnh Vĩ.
Nhìn trạng thái trước mắt của ba người bọn họ, có lẽ đề tài về Mạnh Vĩ là an toàn nhất.
-Nếu như Mạnh Vĩ hiện tại đang ở đây, chắc kinh hãi đến cằm cũng rơi xuống mất.
Cảm xúc của Hàn Viễn so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, anh mở miệng trêu ghẹo.
Nam Mộc nở nụ cười, đưa tay cén tóc mai ra sau tai.
-Không phải anh ta sắp kết hôn rồi sao, đợi khi hôn lễ của anh ta hoàn thành, chúng ta hãy cho anh ta một kinh hỉ thật lớn.
Tần Cận Bắc nhìn dáng vẻ mỉm cười của Nam Mộc, đưa tay cầm tay trái của cô đặt lên đùi.
Cô ấy đang cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của anh.
Cẩn thận từng li từng tí, nhưng không ngừng lại.
----------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 31/10/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo