Đội cảnh sát hình sự, buổi sáng ngày hôm sau.

Hôm qua người đi sớm nhất là Lục Cầu, thì ngược lại hôm nay lại là người đến trễ nhất.

Sauk hi Lục Cầu đến, không ngồi xuống giống như thường ngày mà đứng im ở nơi đó, dường như đang chờ ai.

Ước chừng khoảng 2 phút sau, từ sau cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đi tới.

Khi Vương Toàn Dập thấy Tần Cận Bắc đi tới, trong đầu chỉ thoáng nghĩ đến một chữ.

-Cháy!

Cháy rất lớn.

Mặc dù Tần Cận Bắc bình tĩnh đi tới, nhưng mà ánh mắt của anh, so với lúc đến đội cảnh sát hình sự trước đó, hoàn toàn không giống.

-Tiểu Mộc Đầu, cô có cảm giác được hay không, ánh mắt Tần đội trưởng đặc biệt dọa người.

Vương Toàn Dập tiến sát vào người Nam Mộc nói.

-Giống như có cảm giác, một con sư tử đang ngủ gật đột nhiên bị đánh thức.

-Anh là đang nói, anh ấy giống như sư tử tức giận khi rời giường?

Nam Mộc lành lạnh liếc anh ta một cái, ban cho anh ta một ánh mắt tự mình cầu nhiều phúc đi.

Bên kia, sau khi Tần Cận Viễn và Hàn Viễn vào phòng, Lục Cầu mở miệng trước:

-Tần đội trưởng.

Một tiếng xưng hô, đã tỏ rõ lập trường của Lục Cầu.

Từ sau khi anh bắt đầu gọi tiếng Tam ca, thì nhất định là anh em với Tần Cận Bắc cả đời.

Cho dù bốn năm trước xảy ra chuyện gì, hay thân phận của Tần Cận Bắc bây giờ là gì, chỉ có một điều sẽ không thay đổi.

Tổ trưởng tổ chuyên án, vẫn là anh.

Tần Cận Bắc gật đầu với Lục Cầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng, nhìn sang mấy người khác.

-Giới thiệu một chút, đây là Hàn Viễn.

Vụ án giết người năm đó, mọi người đội cảnh sát hình sự cũng biết, không cần giới thiệu quá nhiều, mọi người cũng đã biết rõ thân phận của Hàn Viễn.

Sau khi làm quen với nhau xong, bỗng nhiên Tần Cận Bắc gọi Hình Lệ ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, hai người trở lại văn phòng, Nam Mộc theo bản năng nhìn Hình Lệ, phát hiện cảm xúc của ông so với trước khi gặp Tần Cận Bắc trước đó, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

-Tam ca, anh tính toán ra tay từ chỗ nào?

Lục Cầu nhìn Tần Cận Bắc vừa ngồi xuống, hỏi.

Tần Cận Bắc trầm mặc trong giây lát.

-Vụ án cuối cũng của bốn năm trước.

-Nam Sư đại, vụ án giết người ở trường luật?

Vương Toàn Dập gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

-Vụ án kia không phải đã điều tra rõ,…….

Bỗng nhiên Tần Cận Bắc nâng mắt, tầm mắt nhìn liếc qua Vương Toàn Dập, sau đó tiếp tục nói:

-Là vụ án giết người ngày 23 tháng 7.

Hai chữ sau cùng đã ở bên miệng của Vương Toàn Dập, cứ như vậy mắc ở cổ họng, không nói ra được, Thầm Toán bên cạnh cũng sửng sốt, không nói chuyện.

Bốn năm trước, ngày 23 tháng 7, tổ chuyên án triển khai hành động vây bắt, cuối cùng Lương Thu và Chu Dật hy sinh, hung thu cũng mai danh ẩn tích, mãi cho đên sba năm trước, sau khi hung thủ gây xong bản án ‘kỵ sĩ chén thánh’, rồi sau đó hoàn toàn biến mất.

Cũng ngày 23 tháng 7 đó, Lương Thu và Vương Toàn Dập trong đợt hành động đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, hy sinh tại chỗ, chuyện này, người của đội cảnh sát hình sự cũng biết.

Nhưng mà, còn có một điểm mấu chốt……

Tại hiện trường tai nạn nagỳ 23 tháng 7 đó, hung thủ để lại một là bài tarot.

-Mặt bài là cái gì?

Hình Lệ đặt câu hỏi, dường như là thốt ra.

Tần Cận Bắc dừng một chút, cũng không trả lời vấn đề của Hình Lệ.

-Trên mặt bài Tarot có bốn chữ ‘Mồi nhử không tệ’.

Biểu cảm trên khuôn mặt hình chữ quốc của Hình Lệ, cứ như vậy cứng đờ.

Ông chỉ biết, anh em tốt Lương Thu hy sinh trong hành động vây bắt của bốn năm trước, nhưng mà đến hôm nay ông mới biết, hoàn toàn sự thật.

Nói cách khác, ngày đó hung thủ thiệt kế, để Lương Thu và Chu Dật tai nạn xe hy sinh, cũng để lại hiện trường lá bài Tarot, trào phúng Tần Cận Bắc.

Hung thủ sớm biết rằng Tần Cận Bắc thả mồi kia là muốn bắt hắn, vì thế hắn xuôi dòng đẩy thuyền, lại đưa tới một phần đại lễ cho tần Cận Bắc—giết chết Chu Dật và Lương Thu.

Giờ phút này, không ai mở miệng, không khí trong phòng yên lặng, đè ép đến đáng sợ.

Thật giống như, ngày thành lập tổ chuyên án bốn năm trước.

Một lúc thật lâu sau, giọng nói Nam Mộc mới vang lên.

-Có một chút tôi nghĩ mãi mà không rõ, kế hoạch của hung thủ kín đáo, bốn năm trước, đối với lựa chon gnười bị hại, quy tắc trừng phạt, hắn đều có nguyên tắc của mình, mà còn rất nghiêm kahức chấp hành, nhưng mà, Lương Thu và Chu Dật còn có lão Nguyễn, vì sao….

Hung thủ vì sao muốn giết ba người này?

Đây là vấn đề Nam Mộc muốn hỏi

Bốn năm trước, hung thủ lấy danh nghĩa bốn kỵ sĩ ‘Thiên Khải’ giết người, tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn, đúng là mỗi một lần, hắn đều nghiêm khắc đến gần như bắt buộc chấp hành theo kế hoạch của chính mình, và trừng phạt theo nguyên tắc.

Nguyên tắc quan trọng nhất của hung thủ là, hắn giết người, đều là trực tiếp lấy đi tính mạng của người khác.

Mà Lâm Giai và Ngưu Kiệt, hai người này, một người là người chanh chua gián tiếp hại chết người, một người là mặt người dạ thú, mặc dù xem ra hung thủ cũng có tội, nhưng bọn họ không bị hung thủ giết chết.

Như thế, vì cái gì lại cứ muốn giết chết ba người này?

-Có lẽ, vì kích thích Tần đội trưởng.

Nhắc tới chuyện cũ, phản ứng của Hàn Viễn không bình tĩnh được như Tần Cận Bắc, giọng nói cũng có chút run run.

Nam Mộc híp mắt, cũng không lập tức trả lời.

Hai người lương Thu và Chu Dật cô không hề quen thuộc, nhưng tính tình Nguyễn Thiệu Lăng thì cô rất rõ ràng.

-Tính tình lão Nguyễn chúng ta đều rất rõ ràng, huống hồ, sau vụ án của lão Nguyễn….

Nhắc tới chuyện Nguyên Thiệu Lăng bị ngộ hại, vẻ mặt Nam Mộc trong nháy mắt ảm đạm xuống.

-Chúng ta đã từng điều tra, lão Nguyễn không xảy ra tranh cãi với ai, càng không có thể trực tiếp nguy hại đến tính mạng người khác, vì sao, lại chọ lão Nguyễn, vừa đúng anh ta là pháp y?

Nam Mộc dừng một chút, đến chính cô cũng hiểu được lý do này quá gượng ép.

-Hoặc là nói, bốn năm trước hành động của hung thủ, là muốn triệt để đánh tổ chuyên án, hắn như là phá lệ một lần, có lẽ về sau, thì không còn ranh giưới nữa?

Hình Lệ nói.

Ánh mắt Tần Cận Bắc rơi xuống mặt bàn, nghe những người khác bên cạnh đặt câu hỏi và suy đoán, cũng không tỏ thái độ gì.

Bên kia, Nam Mộc ngồi ở đó, có vẻ đăm chiêu, qua một lúc lâu sau, cô đứng dậy đi đến trước bảng trắng, cổ tay nhanh chóng chuyển động, viết lên mấy từ mấu chốt.

Bốn năm trước, ngày 23 tháng 7, Chu Dật, Lương Thu.

Ba năm trước đây, Tôn Mở, Thạch Vĩnh Niên, lão Quách.

Ngày 6 tháng 9, Nguyễn Thiệu Lăng.

Cô xâu chuỗi laiọ thười gian gây án của hung thủ.

-Từ bốn năm trước cho đến bây giờ, thời gian gây án của hung thủ, vụ án giết gnười thứ nhất, hung thủ nhằm vào chính là thành viên của tổ chuyên án, vụ án thứ hai và án liên hoàn thứ ba, và bản án cuối cùng, là nhằm vào lão Nguyễn, cũng là vụ án liên hoàn thứ 4 bắt đầu.

Nam Mộc nói xong, thì chỉ lên bảng trắng.

-Hung thủ phá vỡ nguyên tắc quan trọng nhất từ trước đến nay của chính hắn; kế tiếp, lại tuân thủ nghiêm chỉnh nguyên tắc này, hoàn thành án liên hoàn thứ 3; sau đó, hắn lại ra tay với lão Nguyễn………

Cô nhìn những điểm mấu chốt trên bảng trắng, lắc đầu.

Không đúng.

Nhưng mà trong thời gian ngắn cô lại không nói ra được rốt cuộc là vì sao không thích hợp.

-Vào bốn năm trước hung thủ ngừng giết người, ba năm trước lại bắt đầu gây án lại, sau đó lại biến mất ba năm, sau đó alị xuất hiện lần nữa.

Ánh mắt Lục Cầu nhìn trên tấm bẳng trắng, đưa ra vấn đề mới/

-Đúng vậy.

Vương Toàn Dập vỗ đùi.

-Ở trong khoảng thời giant rung gian, ba năm này, vì sao hung thủ không gây án? Hoặc là nói, trong giữa hai doạn thời gian này hung thủ đã làm gì? Vì sao hắn lại ngừng việc gây án?

-Chẳng lẽ hung thủ ngồi tù?

Ý tưởng của Vương Toàn Dập đột phát.

-Hoặc là, hung thủ bị bệnh nặng nằm viện rồi? Cho nên trong hai đoạn thời gian này không thể gây án?

-------

Dịch: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 09/11/2018

0.12131 sec| 2420.961 kb