-Tiểu Vương, ý nghĩ này của cậu rất có đạo lý.
Thẩm Toán bỗng nhiên quay sang, nhìn Vương Toàn Dập, vẻ mặt vui mừng, hai tay không ngừng quơ quơ, làm một động tác nào đó.
-Nhưng mà, cần phải suy nghĩ sâu hơn,…
Âm thanh xung quanh, dần dần Nam Mộc bị che chắn ở bên ngoài, trong đầu khắp mỗi ngõ ngách đều vang vọng không ngừng vấn đề vừa rồi Lục Cầu đề xuất.
Vì sao hung thủ ngừng gây án? Vì sao sau khi lần thứ hai xuất hiện, hung thủ lại biến mất ba năm?
Giữa hai đoạn thời gian này, hung thủ làm cái gì?
Sau khi tổ chuyên án thành lập được một thời gian, toàn bộ đều sóng yên gió lặng.
Không có xuất hiện người bị hại mới, hung thủ cũng không lưu lại bất kì manh mối hay dấu hiệu gì.
Kẻ đứng sau bức màn, giống như bốn năm trước, lần thứ hai, mai danh ẩn tích.
-Hung thủ chắc là không giống như trước, vừa biến mất một cái là ba năm chứ?
Vương Toàn Dập dụi dụi mắt.
-Nếu như nói như vậy, chẳng phải là không thể điều tra được….
-Hẳn không.
Nam Mộc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phương hướng Tần Cận Bắc.
Trong khoảng thười gian này, Tần Cận Bắc luôn xem hồ sơ của bản án cũ, mà lực chú ý của anh, vẫn luôn đặt ở vụ án thứ ba, ngày 23 tháng 7, Lương Thu Hòa và Chu Dật tai nạn hy sinh; ngày 6 tháng 9, Nguyễn Thiệu Lăng bị ngộ hại.
Cuối cùng là một vụ án liên hoàn, là án giết người liên hoàn ba năm trước đây.
Đó là ảnh chụp của ba người Tôn Khải, Thạch Vĩnh Niên và lão Quách, khâu lại thành một thi thể hoàn chỉnh, Tần Cận Bắc đã nhìn rất nhiều lần.
-Vì sao, hung thủ muốn xử lý xong chỉ còn lại một thi thể?
Nam Mộc đi đến bên cạnh của Tần Cận Bắc, rũ mắt nhìn xuống tấm hình kia.
-Vì sao không dứt khoác khâu thành ba thi thể?
-Hung thủ không muốn cho chúng ta nhìn thấy bộ phận, có khả năng có tin tức quan trọng.
Sau một lúc, tầm mắt Tần Cận Bắc từ tấm hình nhìn lên.
-Vì sao anh lại đặc biệt lưu ý vụ án này?
Nam Mộc ngồi xuống bên cạnh anh.
-Dấu hiệu hung thủ lưu lại năm đó là nhất trí, thủ pháp gây án cũng đồng nhất.
Vừa dứt lời cô thấy Tần Cận Bắc ngẩng đang đầu lên nhìn mình.
-Không đúng, thủ pháp gây án của hung thủ tăng cấp!
Cô theo bản năng thốt ra.
-Thạch Vĩnh Niên và Tôn Khai không phải chính tay hung thủ giết chết.
Sau khi hung thủ khống chế Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên thì để hai người họ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng mất mạng.
Nghiêm chỉnh mà nói, hung thủ không có giết chết Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên, hắn chỉ lột trần lớp ngụy trang của bọn họ, khiến cho một mặt ác độc của bọn họ lộ ra.
-Suy đoán của Vương Toàn Dập không phải là không có lý.
Nam Mộc chợt nhớ tới lời trước đó Vương Toàn Dập đã nói, ánh mắt sáng lên.
-Bốn năm trước, hung thủ lựa chọn người bị hại, phần lớn đều là nam giới có thân thể cường tráng, hung thủ lại dùng cách tiếp cận để chế ngự bọn họ, rồi sát hại bọn họ, nhưng mà bốn năm sau, hung thủ không làm như vậy.
Trong vụ án liên hoàn ba năm trước đây, dường như hung thủ không còn lựa chọn cách tiếp cận khống chế người bị hại.
Tỉ như Thạch Vĩnh Niên và Tôn Khai, là bị giam trong phòng tối, rồi đánh nhau đến chết.
Tỉ như lúc sát hại Nguyễn Thiệu Lăng, hung thủ hẳn là lợi dụng sự tin tưởng của Nguyễn Thiệu Lăng hơn, mà không hoàn toàn dùng cách chế ngự Nguyễn Thiệu Lăng.
-Có lẽ, hung thủ thật sự vì bị bệnh mà dừng gây án?
Cứ như vậy, dường như có thể giải thích được vì sao trong bốn năm này, hung thủ có hai lần dừng gây án, mà còn có thể giải thích được sự thay đổi thủ pháp gây án của hung thủ
Dường như trong trong phòng có tiếng gì rơi xuống vỡ vụng, đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nam Mộc quay đầu nhìn lại, là chén trà trong tay Lục Cầu.
Những mảnh vỡ màu trắng, hòa với màu nâu của nước trà, rơi dưới chân anh ta, bừa bộn đến chói mắt.
Mà sắc mặc của anh ta, có mấy phần khó coi.
Ban đêm, Hình Lệ lái xe đến dưới nhà Hàn Viễn.
Đây là nhiệm vụ Tần Cận Bắc giao cho anh trong ngày tổ chuyên án thành lập, trọng điểm là bảo vệ Hàn Viễn.
Hình Lệ, Thẩm Toán và Hàn Viễn ba người lần lượt xuống xe, đi về phía tiểu khu.
Mới vừa đi một đoạn không xa, Thẩm Toán có điện thoại.
-Làm sao, đột nhiên bị sốt?
-Đi bệnh viện chưa?
Khi nói chuyện, Thẩm Toán dừng bước, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu.
-Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Thẩm Toán lo âu cúp điện thoại, Hình Lệ hỏi.
-Vợ tôi gọi điện thoại, nói con gái tôi đột nhiên bị sốt, nóng tới 39 độ, hiện tại đang trên đường đi đến bệnh viện.
-Vậy anh đừng chần chừ, nhanh đi đi!
Hình Lệ là người nóng tính, sau khi nghe, ngũ quan lập tức nhăn lại.
(Ngũ quan: năm giác quan: thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác ~ trong đoạn này là nói cả khuôn mặt)
-Bây giờ đã đến cửa nhà, không có chuyện gì đâu anh Thẩm, anh nhanh đi đi, con cái bị bệnh quan trọng hơn, một mình chị dâu bận trước bận sau vừa phiền phức vừa cực khổ.
-Nhanh đến đó đi, ở đây chỉ còn vài bước thôi, đi thôi,
Thẩm Toán khoát khoát tay, cất di động trong túi, vẻ mặt lại không có chút thả lỏng.
Hàn Viễn đứng một bên không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn về phía trước.
Khi ba người đi đến giữa thang máy, điện thoại Thẩm Toán lại vang lên, anh ta nghe máy, trấn an vài câu rồi tắt máy.
-Anh Thẩm, có Hình Lệ ở đây, anh yên tâm rời đi đi.
Hàn Viễn nhìn Thẩm Toán lo lắng phiền lòng, mở miệng nói.
-Con cái quang trọng hơn, anh khẩn trương đi bệnh viện đi.
Thẩm Toán nhìn nhìn hai người trước mắt, gật gật đầu, xoay người, sải bước rời đi.
-Kỳ thật anh Thẩm cũng thật sự không dễ dàng, anh ấy và chị dâu sinh con muộn, khó khăn lắm hai năm trước hai người mới sinh được một đứa con gái, bảo bối đó.
Hình Lệ nhìn những con số không ngừng nhảy lên trên thang máy, vẻ mặt cũng có vài phần lo lắng.
-Haiz….nhưng mà đứa con gái này của anh ấy là sinh non, thân thể vẫn luôn không được tốt, trong lòng anh Thẩm vẫn luôn khó chịu.
-Con cái là miếng thịt trong lòng của cha mẹ.
Hàn Viễn thở dài.
Rốt cuộc Hàn Viễn cũng vào nhà, Hình Lệ đổi dép, sau dó nhắn tin cho Tần Cận Bắc.
-Tần đội trưởng, đã bình an về nhà.
Một đêm yên bình.
Sáng ngày thứ hai, đánh thức Hình Lệ không phải đồng hồ báo thức, mà là tiếng đập cửa.
Bỗng dung Hình Lệ tỉnh táo lại, xoay người xuống giường, cảnh giác đi tới trước cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Đứng ngoài cửa, thì ra là Thẩm Toán.
Hình Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở cửa, lại có vài phần kinh ngạc.
-Anh Thẩm, sao anh lại tới đây? Tình trạng của con gái anh ra sao rồi?
-Tối qua đã lấy máu đi kiểm tra rồi, còn may, không nghiêm trọng lắm, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống.
Thẩm Toán nói lại chuyện khi đó, sắc mặt không tốt lên được, anh nhíu mày lại, nhìn vào trong.
-Hàn Viễn còn đang ngủ sao? Mau kêu anh ấy dậy đi.
-Thế nào? Xảy ra chuyện gì?! Bây giờ tôi liền gọi anh ta dậy.
Hình Lệ nhìn Thẩm Toán tâm sự nặng nề, trong lòng căng thẳng, lập tức quay người chuẩn bị đi gọi Hàn Viễn.
Trong nháy mắt Hình Lệ quay người, sau đầu bị một đòn nặng, làm cho anh lập tức mất đi ý thức.
Một giây sau, Hàn Viễn bị tiếng động ngoài phòng đánh thức nên từ trong phòng ngủ đi ra, thì thấy thân hình cao lớn của Hình Lệ thẳng tắp ngã xuống đất.
Thẩm Toán nhìn Hàn vIễn đối diện, gằn từng tiếng.
-Đúng lúc.
Nói xong, trong mắt người đàn ông hiện lên mấy phần hưung phấn, còn có, cuống nhiệt đã kiềm chế đã lâu.
--------------
Dịch: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 11/11/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo