Nửa tiếng sau.

Thành Nam, nhà kho bỏ hoang.

Lã Mậu nhìn Bạch Tiêu Tiêu mặc váy trắng ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một cành cây dài, vẽ gì đó lên trên mặt đất.

Cành cây vẽ lên tro bụi trên mặt đất, để hại hai hình vẽ như mặt đồng hồ.

- Lã Mậu, vì sao anh thích bom?

Xem ra Bạch Tiêu Tiêu hơi mệt mỏi, cô ta ném cành cây trong tay xuống, đứng dậy phủi bụi trên người.

Lã Mậu cúi đầu nhìn cô ta, so với lúc trước bị thẩm vấn, tóc đầu cua của anh ta đã dài hơn một chút:

- Tôi thích nhìn bộ dạng người ta bị nổ bùm trên trời, rất đẹp.

- Giống như cha dượng anh sao?

Khóe miệng Lã Mậu cứng đờ, một lúc lâu sau, sắc mặt anh ta khôi phục như thường, cằm hất về phía ghế dựa trong phòng:

- Đến lúc rồi.

Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, phối hợp đi tới, sau đó ngồi xuống.

- Chỉ có một mình cô giúp thầy, là muốn đòi chết.

Khi Lã Mậu nói chuyện, dùng dây thừng trói Bạch Tiêu Tiêu trên ghế, anh ta trói rất chặt, thế nên hô hấp của Bạch Tiêu Tiêu cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Nhưng hình như Bạch Tiêu Tiêu không chút để ý:

- Bọn họ nói, người tự sát là người nhu nhược.

Lã Mậu nhìn cô gái trước mặt, đã sang mùa đông, cô ta vẫn mặc váy trắng phong phanh, làn da của cô ta vì nhiệt độ thấp, bị đông lạnh có chút tái nhợt xỉn màu, nhưng cô ta chưa phát hiện ra.

Lã Mậu, Tống Nam đều là học trò của Chu Dật.

Theo như lời Chu Dật nói với Tần Cận Bắc, bước thứ ba của ảo thuật, mới là phần đặc sắc nhất, nhưng chưa ai từng nói, ‘Người trừng trị ngoài vòng pháp luật’ đã biến mất, lúc xuất hiện lần hai, chỉ có một mình anh ta.

Chu Dật giết chết Hàn Viễn, lại biến thành Hàn Viễn, chỉ cần thời gian một năm.

Nhưng anh ta biến mất ròng rã bốn năm, vì ba năm còn lại, anh ta đang tìm học trò.

Trong tất cả học trò của anh ta, Bạch Tiêu Tiêu tồn tại đặc biệt nhất.

Chu Dật từ Bạch Tiêu Tiêu biết được Lục Kỳ, lợi dụng vướng mắc giữa Bạch Tiêu Tiêu và Lục Kỳ năm đó làm nhiễu loạn anh ta, Bạch Tiêu Tiêu làm như vậy, không phải vì cô ta muốn làm người trừng trị ngoài vòng pháp luật.

Cô ta không muốn sống đau đớn nữa, nhưng nếu cô ta tự sát thì sẽ là người nhu nhược.

- Tôi còn một vấn đề…

Dây thừng quấn rất chặt, hô hấp của Bạch Tiêu Tiêu khó khăn, lồng ngực đã bắt đầu hơi đau:

- Anh giết cha dượng anh sao?

Bỗng nhiên tay Lã Mậu nắm dây dừng một lát, sau đó lắc đầu.

- Vậy chẳng lẽ cha dượng anh tự mình uống quá nhiều rượu, chạy đến chỗ chuồng chó, tự mình làm mồi cho chó ăn?

Lã Mậu lại lắc đầu:

- Thầy từng nói, biện pháp xử lý thi thể tốt nhất không phải cho chó ăn, mà là cho heo ăn, xử lý quần áo, giầy và răng tóc xong, sẽ ném thi thể vào trong chuồng heo, đây mới là phương pháp tốt nhất.

Thầy mà Lã Mậu nói, đúng là Chu Dật.

- Bạch Tiêu Tiêu…

Sắc mặt Lã Mậu nghiêm túc hơn, cúi đầu nhìn người phụ nữ ăn mặc phong phanh.

Cô ta sắp bị ghìm chặt không thở nổi.

Tới gần tử vong, nhưng trên mặt cô ta không có một phần sợ hãi nào.

Trái ngược lại, Lã Mậu chỉ có thể nhìn thấy thoải mái, và hướng tới trong mắt cô ta.

- Cô chắc chắn không?

Lã Mậu hỏi.

Cô ta gật đầu một cách khó khăn, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, từ chối nói chuyện với Lã Mậu.

Năm phút sau.

Lã Mậu đi thẳng về phía trước, nhìn không chớp mắt, sau đó ấn xuống nút kích nổ.

“Bùm” một tiếng vang thật lớn trong tòa kiến trúc vật lý sau lưng anh ta, trong chớp mắt ngọn lửa cắn nuốt người phụ nữ trong phòng.

Ngọn lửa cuốn mây hình nấm lên thẳng trên cao.

Lúc này Lã Mậu dừng bước lại, quay đầu, nhìn ngọn lửa sáng rực.

Hình ảnh trước mắt đúng là rất đẹp, giống như cha dượng anh ta bị pháp nổ đứt tay ngày đó; khoảng chừng một phút sau, Lã Mậu xoay người đi, ném lá bài Tarot lên không trung, sau đó lập tức đi về phía trước.

Sau khi anh ta đi qua đoạn đường kia, phía sau có một lá bài Tarot rơi xuống đất.

Mặt trên là - - người ngốc.

- Đội trưởng Tần! Tiểu Mộc Đầu!

Nam Mộc được Tần Cận Bắc ôm đi ra, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hình Lệ truyền đến.

Người đàn ông bình thường nhìn cương nghị bất khuất như vậy, lúc này đôi mắt đỏ bừng, đang nhìn chằm chằm phương hướng cô và Tần Cận Bắc đi tới.

Tầm mắt cô dời sang nhìn Long Khiếu.

Long Khiếu chưa nói cái gì, chỉ lẳng lặng giơ tay, kính lễ.

Ngay sau đó, Hình Lệ bên cạnh anh ta cũng giơ tay lên.

Sau lưng bọn họ, là một gương mặt vừa quen thuộc hay xa lạ.

Lúc này ánh mắt bọn họ cùng quay về một hướng, giơ tay cúi chào, động tác đều nhịp, cục diện có chút rung động.

Chóp mũi Nam Mộc hơi chua xót, cô nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nhìn Tần Cận Bắc, khẽ liếc thấy tay phải anh nhẹ nhàng rung động.

- Nam Mộc, anh từng hối hận, nhưng chưa từng sợ hãi…

Giọng nói trầm thấp của Tần Cận Bắc vang lên ngay bên tai cô, tay phải run rẩy của anh càng dùng lực ôm cô, giống như muốn nghiệm chứng tất cả chuyện trước mắt, đều là thật.

- Em biết.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, giống như động vật dính người nào đó, rúc vào trong lòng anh.

Trên đường quay về tổ trọng án, Nam Mộc nhớ tới cảnh nhìn thấy gần bệnh viện, lập tức hỏi:

- Tìm được chú Thần Côn chưa? Lúc tôi phát hiện chú ấy ở gần bệnh viện, chú ấy…

Hình ảnh máu tươi đầm đìa thoáng qua lần ha, làm Nam Mộc dừng lại không nói tiếp nửa câu sau.

- Lão Trầm và con gái đều tìm được, lão Trầm đang cấp cứu ở bệnh viện, con gái chú ấy không sao.

Trả lời cô là Lục Kỳ.

Nam Mộc nhíu mày, nhưng thoáng suy nghĩ liền hiểu, chắc là Chu Dật lợi dụng con gái của Thẩm Toán, uy hiếp Thẩm Toán.

Sau đó anh ta lại lợi dụng Thẩm Toán dẫn cô đến ngõ hẻm sau bệnh viện, đánh lén cô, mang cô đi.

- Chu Dật không ấn kích nổ, là vì không đủ nhân số, đúng không?

Nam Mộc quay đầu nhìn Tần Cận Bắc, cô nhớ khi Thẩm Toán nằm trong vũng máu, viết xuống chữ kia.

Chữ nhất quá ngắn, bởi vì Thẩm Toán muốn viết, căn bản không phải ‘nhất’ mà là số ‘7’ nhưng chưa viết xong.

Ngón tay Tần Cận Bắc xuyên qua ngón tay cô, không cố kỵ những người khác ở trên xe, Nam Mộc bị động tác đột nhiên của anh làm mặt nóng lên, nhưng không rút tay về.

Anh dùng lực nắm ngón tay cô, sau đó mới mở miệng:

- Chu Dật và Chu Vũ là sát thủ điển hình sứ mệnh, đều có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, con số 7 này, trong Kinh Thánh ngụ ý là đầy đủ, cho nên Chu Dật rất cố chấp với con số này.

Trong Kinh Thánh, con dấu thứ bảy để lộ, thiên sứ thổi kèn xét xử, cho nên đối với Chu Dật mà nói, số 7 này có ngụ ý đặc biệt.

- Lương Thu Hòa, Hàn Viễn, Chu Vũ, Nguyễn Thiệu Lăng.

Bỗng nhiên Tần Cận Bắc đọc bốn cái tên, bốn người này, đều có liên quan vụ án liên hoàn bốn năm trước, người chết đi.

Hai mắt chạm nhau, Nam Mộc lập tức hiểu ý:

- Cộng thêm anh, em, còn cả Chu Dật, tổng cộng là bảy người.

Đây mới là suy nghĩ ban đầu của Chu Dật.

Lúc ấy Nam Mộc đánh cược, cũng là chuyện này.

Cô nói với Chu Dật, mình mang thai, cứ như vậy, nếu Chu Dật kích nổ bom, người chết đi là tám người, không phải bảy.

Kế hoạch bố trí chu đáo chặt chẽ bốn năm, Chu Dật không có khả năng cho phép cuối cùng kế hoạch xuất hiện sai lầm lớn như vậy, cho nên khi Nam Mộc nói mình mang thai, anh ta xuất hiện vẻ mặt chật vật và nôn nóng.

Nhưng như vậy chỉ là tạm thời kéo dài, không phải kế lâu dài.

Khác với Chu Vũ có thể khống chế mình, hành động của Chu Dật càng khó có thể đoán trước, khi một bước kế hoạch quan trọng nhất của anh ta bị xáo trộn, cuối cùng anh ta rất có khả năng hoàn toàn rơi vào điên cuồng.

Cho nên Tần Cận Bắc lợi dụng đồng tiền xu kia, làm Chu Dật phân tâm, sau đó Nam Mộc nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, chắc là Tần Cận Bắc thông qua bộ đàm, hoặc là di động phát tín hiệu cho Lục Kỳ.

- Chu Dật nói hai lần, dục vọng là nhược điểm của con người.

- Anh ta hiểu rõ nhân tính, oán hận nhân tính, nhưng vẫn không vượt qua được nhược điểm nhân tính.

Nam Mộc nói xong, tạm dừng một lát, kéo tay Tần Cận Bắc, đặt lên trên bụng mình.

Cô nhìn đôi mắt thâm thúy của Tần Cận Bắc, khóe môi cong lên, sau đó gật đầu một cách nghiêm túc.

Ở trong xưởng máy móc, cô nói với Chu Dật mình mang thai, là dùng hết tất cả dũng khí đánh cược.

Bởi vì cô thật sự mang thai rồi.

------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018

0.20318 sec| 2410.93 kb