- Bốn năm trước, bởi vì vụ án mạng của Lâm Giai Giai, tôi và anh cùng đi Tương Bình…
Tần Cận Bắc nhìn người đàn ông đối diện, nói không nhanh không chậm.
Tương Bình cách thành phố Nam Giang không xa, khẩu âm nơi đó nói không khác Nam Giang mấy, lúc ấy hai người Tần Cận Bắc, Hình Lệ gặp được một ông cụ, ông cụ đã ở Tương Bình hơn nửa đời người, chưa từng ra ngoài, khẩu âm rất nặng, thỉnh thoảng trong lời nói có một số từ ngữ địa phương.
Tần Cận Bắc chỉ có thể nghe hiểu tám phần, Chu Dật trao đổi với ông cụ, trái lại không có chướng ngại gì.
Sau đó Chu Dật giải thích:
- Quê mẹ tôi ở Tương Bình.
Tình huống đó giống như bốn năm sau, Đồng Sanh bị giết hại ở khách sạn, sau đó trong phòng thẩm vấn, Nam Mộc hỏi anh, anh chỉ là giáo sư đại học, vì sao quen thuộc với mùi Formalin như vậy.
- Mẹ tôi từng là pháp y.
Đây là câu trả lời lúc đó của Tần Cận Bắc.
Với Chu Dật bốn năm trước, không có khác biệt.
Chẳng qua anh rất quen thuộc với mùi Formalin, không liên quan gì đến mẹ anh.
- Anh rất quen thuộc tiếng ở Tương Bình.
Tần Cận Bắc nhìn Hàn Viễn nói.
Năm đó hung thủ tồn tại một liên hệ nhỏ bé nào đó với Tương Bình, mà Chu Dật cũng vậy.
Đây là mảnh ghép thứ nhất.
- Vào ngày 23 tháng 7 của bốn năm trước, hành động vây bắt của tổ chuyên án thất bại, vụ án đó phát hiện ra câu nói kia trên lá bài Tarot, không chỉ là châm chọc, lại càng muốn cho mọi người tin tưởng, người chết là anh, còn cả Lương Thu Hòa.
Tần Cận Bắc nheo mắt lại, tiếp tục nói.
Lúc trước ở hiện trường tai nạn xe cộ của Chu Dật, Lương Thu Hòa, có một lá bài Tarot, trên đó viết bốn chữ:
- Con mồi không tệ.
Những lời này không chỉ là trào phúng anh và tổ chuyên án, lại càng làm mọi người tin tưởng không nghi ngờ, lúc trước hung thủ hiểu rõ ván cờ anh bố trí, sát hại Lương Thu Hòa, Chu Dật, để lại những lời châm chọc anh.
- Người ngày đó xuất hiện ở tổ chuyên án, đã không phải là anh.
Vụ án bốn năm trước phát hiện ra, bởi vì tai nạn xe cộ mà hai người mất mạng tại chỗ, một người là Lương Thu Hòa, người kia là ‘Chu Dật’.
Ít nhất người có gương mặt giống Chu Dật như đúc.
Nhưng người chết không phải là Chu Dật, mà là anh em sinh đôi của anh ta.
Một bước này, giống như bước đầu tiên trong ảo thuật, lấy hư đại thực.
Chu Dật chết, nhìn chân thật như vậy, làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ, nhưng mà thực tế, anh em sinh đôi của anh ta thay thế thân phận của anh ta.
Đây là mảnh ghép thứ hai.
- Còn có một chuyện, mới đầu tôi nghĩ mãi không ra, vụ án liên hoàn ba người, anh tách rời ba thi thể, sau khi khâu thành một thi thể, xử lý xong các bộ phận khác, dụng ý của anh là gì.
Ánh mắt Tần Cận Bắc bình tĩnh nhìn mặt người đàn ông đối diện, ánh mắt kia như mãnh thú trước khi kiếm ăn, lộ ra ánh sáng âm u.
Nhìn như sóng nước chẳng sao, nhưng sắc bén lộ ra nguy hiểm.
- Sau đó tôi nghĩ đến hành động của nhà khoa học quái dị, bản thân giống như một người thực nghiệm.
Trong cuốn tiểu thuyết , nhà khoa học quái dị thường xuyên lui tới nhà xác, ý đồ dùng các bộ phận của thi thể khác nhau, khâu thành một thân thể to lớn mà đầy đủ, loại hành động này, lúc ấy xem như không khác hành động xúc phạm.
Đây là một thực nghiệm giống như một người lớn mật, nhưng khiến người ta sởn gai ốc.
- Bốn năm trước, trong hồ sơ tội phạm sát thủ liên hoàn có nhắc tới, rất có khả năng hung thủ là một bác sĩ, hoặc là tinh thông kiến thức y học, nhưng hung thủ bốn năm trước, và hung thủ hiện giờ không cùng một người, có khả năng hung thủ thiếu kiến thức y học, thậm chí trên thi thể thứ nhất bị tách rời, có khả năng nhìn ra hung thủ ra tay còn có chút do dự.
- Anh xử lý xong bộ phận thi thể còn thừa, là vì anh tách rời thậm chí coi giải phẫu thi thể là một loại thực nghiệm, mà dấu vết trên thi thể, sẽ biểu lộ mấy vấn đề này.
Tần Cận Bắc nói xong, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Sau một lúc tạm dừng rất lâu, anh mới tiếp tục mở miệng, giọng nói đã có chút khàn khàn:
- Anh thay hình đổi dạng biến thành Hàn Viễn, bắt chước thói quen của anh ta, giọng nói, nhưng anh muốn thực sự trở thành Hàn Viễn, còn cần kỹ năng chuyên nghiệp của anh ta, anh có thể học được kiến thức, nhưng xa chưa đủ, cho nên anh cần thi thể tới luyện tập.
Cho nên trong vụ án ba người liên hoàn, sau khi hung thủ bắt Thạch Vĩnh Niên, Tôn Khai và lão Quách, tiến hành tách rời ba thi thể, hợp lại các bộ phận khác nhau rồi hiểu ra, nhưng cuối cùng chỉ để lại một thi thể, vì bộ phận khác của thi thể sẽ làm anh ta bại lộ nhiều tin tức hơn.
Có đôi khi, hung thủ không muốn để bọn họ thấy bộ phận, có khả năng cất giấu càng lâu, càng có thêm tin tức hữu dụng.
Đây là mảnh ghép thứ ba.
Lúc từng bộ phận chia ra bị lộn xộn vị trí, tùy ý đặt đó, thực ra không nhìn ra manh mối gì, nhưng lúc mỗi tấm hình được ghép về đúng vị trí, hình vẽ đầy đủ sẽ hiện ra.
Trong nhà xưởng rách nát bỏ hoang yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
Sau khi Tần Cận Bắc nói xong, một lát sau, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên lần hai.
- Đặc sắc.
Hai tay Chu Dật vỗ vào nhau, từ lúc mới đầu chỉ là vỗ tay rải rác, càng về sau, hình như thành tán thưởng nào đó phát ra từ trong lòng.
Tiếng vỗ tay không dứt bên tai, giống như sinh mệnh đếm ngược.
“Tích tắc, tích tắc”.
Tiếng vỗ tay cuối cùng, là tử vong.
Rất lâu sau, căn phòng trống không quay về bình tĩnh lần hai.
Đối với phản ứng của Tần Cận Bắc, còn cả phân tích của anh, dường như Chu Dật rất hài lòng, cũng vô cùng tán thưởng.
- Bước thứ hai, không bằng để tôi nói đi.
Nếu như so sánh tất cả mọi chuyện với ảo thuật, bốn năm trước, em trai sinh đôi Chu Vũ chết thay anh ta, hoàn thành bước đầu tiên, lấy hư đại thực, bước thứ hai, đổi trắng thay đen, chỉ là sau đó, bị giết chết là Hàn Viễn, thế thân phận của Hàn Viễn.
- Người bốn năm trước chết đi, là Chu Vũ em trai tôi.
Khi Chu Dật nói chuyện, một bàn tay cho vào trong túi quần, nhẹ nhàng vuốt ve gì đó.
Chỗ đó hơi lồi lên, giống như là dụng cụ kích nổ bom.
Lúc anh ta nhắc tới Chu Vũ, trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm gần giống ôn nhu.
Bốn năm trước, sau vụ án mạng ở trường luật Nam Sư Đại, mãi đến trước hành động vây bắt ngày 23 tháng 7, Chu Vũ đang dừng gây án trong một khoảng thời gian rất dài.
Không phải anh ta chủ động dừng gây án, mà vì sau vụ án ở Nam Sư Đại, Chu Vũ đã xảy ra một tai nạn xe cộ nhỏ, lúc anh ta đến bệnh viện kiểm tra, bất ngờ phát hiện bị viêm thần kinh cột sống.
Không lâu sau, tình huống chuyển biến ngày càng xấu hơn.
Cuối cùng Chu Vũ tìm được Chu Dật.
Khi đó cách 19 năm, anh em thất lạc đoàn tụ lần hai.
Chu Vũ hiểu tình hình của mình, với tình hình hiện giờ của anh ta, sau này bị tê liệt chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
- Em trai tôi là một người vạch kế hoạch rất chu đáo, trước khi làm một chuyện, em ấy sẽ tính toán mỗi một khả năng, đánh giá nguy hiểm, cố gắng đạt tới hoàn mỹ nhất.
- Sau khi em ấy chết, để lại một khoản tiền, cô có biết, khoản tiền này chuẩn bị vì ai không?
Một tay Chu Dật vuốt ve thứ gì đó trong túi tiền, một tay khoác lên đầu vai Nam Mộc lần hai.
Bây giờ vấn đề của anh ta không phải hỏi Tần Cận Bắc, mà hỏi Nam Mộc.
Chu Dật cúi đầu xuống nhìn Nam Mộc, thần thái giữa lông mày ôn hòa, giống như giáo viên đang lên lớp, bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Lưng Nam Mộc cứng đờ, nhưng vẫn duy trì tư thế ngửa đầu kia.
- Hàn Viễn, bốn năm trước sau khi bị tổ chuyên án sa thải không lâu, mẹ anh ta bị nhiễm trùng đường tiểu cần thay thận.
Chu Dật khẽ nhếch môi cười khẽ, giơ tay vỗ bả vai Nam Mộc:
- Trí nhớ không tệ.
Nam Mộc lặp lại từng câu từng chữ tối hôm đó, khi đoàn tụ ăn cơm, những lời anh ta nói.
--------------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo