Điện thoại đã bị người bên kia ngắt máy, nhưng Thẩm Toán vẫn đang ngơ ngác ngồi ở trong xe, không có một chút phản ứng nào.

Nam Mộc nhìn phản ứng của Thẩm Toán, cảm thấy không đành lòng.

Cô biết Thẩm Toán yêu quý đứa con gái không dễ dàng có được biết bao nhiêu, kết quả tối hôm qua con gái sốt cao, có lẽ tối hôm qua khi ông ta đưa Hàn Viễn về nhà cùng với Hình Lệ, bởi vì lo lắng quả thật sơ sót gì đó, nhưng giấu diếm chưa nói.

Trước mắt Hình Lệ bị tập kích, Hàn Viễn mất tích, ông ta không mở miệng nói gì, nhưng nhất định trong lòng đang tự trách.

Hơn nữa vừa rồi bà xã lại gọi điện thoại đến nói, đứa bé đã xảy ra chuyện.

Một bên là người nhà, một bên là anh em.

Giống như đang lựa chọn một đề bài không có đáp án chính xác.

Một lát sau, cuối cùng Thẩm Toán cũng hoàn hồn, giọng nói của ông ta hơi khàn khàn:

- Tiểu Mộc Đầu, con gái của chú ở ngay trong bệnh viện này, chú qua đó xem một lát, cháu đi tìm Tiểu Hinh trước, chú đi xem con gái rồi lập tức qua đó.

Tốc độ nói của ông ta rất chậm, khi nói chuyện, Nam Mộc có thể cảm nhận được ông ta đang đấu tranh.

Nam Mộc gật đầu, đẩy cửa xuống xe, nhưng vẫn có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua.

Phòng bệnh.

Khi Nam Mộc đẩy cửa phòng ra, hơi thở đều đặn không gấp gáp.

Tầm mắt của cô nhìn về phía giường bệnh. Trên giường bệnh, ngực Hình Lệ vẫn đang lên xuống kịch liệt.

Bỗng dưng mắt nóng lên, Nam Mộc đi đến bên giường, nhìn Hình Lệ nhắm nghiền hai mắt.

Hình Lệ ở trong ấn tượng, là đảm nhận thể lực trong đội cảnh sát hình sự, thoạt nhìn có vẻ cẩu thả, còn hung dữ, thực ra ở chung rất tốt, có đôi khi Vương Toàn Dập khôn vặt đùa giỡn, sai bảo ông ta, ông ta cũng chịu mệt nhọc.

Hình Lệ thuộc loại này, một khi người ta giao tim cho ông ta, ông ta sẽ giao tính mạng mình cho người đó.

Nam Mộc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng dụi dụi mắt, khi quay đầu lại, di động trong túi rung lên.

- Chú Thần Côn?

Trong lòng cô căng thẳng, nghĩ tới đứa bé của Thẩm Toán theo bản năng:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Tiểu Mộc Đầu, nhanh, ngõ hẻm sau bệnh viện.

- Nhanh!

Trong giọng nói của Thẩm Toán có chút thở gấp gáp vang lên ở chỗ khác, ông ta nói cũng nhanh, cuối cùng còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói ra thì trò chuyện đã ngắt.

Nam Mộc khiếp sợ tại chỗ, lúc gọi điện thoại lại, đã không liên lạc được nữa.

Chẳng lẽ Thẩm Toán đang đuổi theo ai đó?

Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

Nếu không Thẩm Toán sẽ không bảo cô nhanh ra ngõ hẻm sau bệnh viện, hơn nữa sau đó còn không nhận điện thoại của cô.

Nam Mộc gọi hai cuộc điện thoại, đều không liên lạc được, cuối cùng cô nhìn Hình Lệ vẫn còn chưa tỉnh lại, lông mày nhíu lại, trong quá trình xoay người chạy ra ngoài, cô gửi tin nhắn cho Vương Toàn Dập.

Sau khi gửi page view xong, cô lập tức cho di động vào trong túi, đi vào thang máy.

Nhưng hình như tín hiệu trong khu nội trú không được tốt, tin nhắn gửi đi theo tiến độ, vẫn không đi đến cuối cùng.

Tổ chuyên án.

Vương Toàn Dập đợi rất lâu, vẫn không đợi được tin tức của Nam Mộc và Thẩm Toán, anh ta nhìn thời gian trên màn hình máy tính.

- Không đúng, bọn họ sớm nên đến bệnh viện rồi mà.

Anh ta giơ tay gãi gãi tóc, lẩm bẩm, giống như muốn thông qua phương thức như vậy, cố gắng làm mình thả lỏng ra.

Khoảng chừng năm phút qua đi, Vương Toàn Dập quyết định không đợi thêm nữa, ấn số của Nam Mộc.

Không ai nghe máy.

Trên mặt anh ta hiện lên mấy phần lo âu, sau đó lại gọi vào số Thẩm Toán.

Vẫn không có người nghe máy.

Bên kia, Tần Cận Bắc và Lục Kỳ tìm kiếm tung tích Hàn Viễn cũng không có tin tức mới, Vương Toàn Dập do dự một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tần Cận Bắc.

- Đội trưởng Tần, có khả năng bên phía bệnh viện xảy ra chuyện rồi.

Lúc này giọng nói của Vương Toàn Dập đã bắt đầu run rẩy, thậm chí nói xong mấy chữ cuối cùng, đã bắt đầu đổi giọng.

Trò chuyện đã bị cắt đứt.

Khi Tần Cận Bắc và Lục Kỳ đuổi tới bệnh viện, Hình Lệ chậm rãi tỉnh lại.

- Đội trưởng Tần, đội trưởng Lục.

Giọng nói của ông ta thô rát, giống như đánh bóng giấy cắt qua màng tai, nghe không được tốt lắm.

Lục Kỳ rót cốc nước đưa cho Hình Lệ, đỡ ông ta uống một chút, lúc này cổ họng của Hình Lệ thoải mái hơn.

- Anh Thẩm đâu?

Hình Lệ nuốt ngụm nước vào, giọng nói tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng biểu cảm không dịu đi chút nào.

- Đêm qua anh Thẩm nói con gái sốt cao sinh bệnh, kết quả sáng hôm nay bỗng nhiên anh ấy chạy đến, bảo tôi gọi Hàn Viễn dậy, sau đó tôi mới quay người lại, đã bị đánh ngất xỉu rồi.

Mắt Lục Kỳ híp lại, nhìn về phía Tần Cận Bắc.

- Không có khả năng là anh Thẩm đánh tôi, tính cách của anh Thẩm tôi tin, hơn nữa…

Hình Lệ gian nan nuốt nước miếng, biểu cảm xoắn xuýt lại do dự:

- Anh Thẩm cũng không có khả năng có sức lực và kỹ xảo đánh tôi choáng váng, có thể là hung thủ uy hiếp anh Thẩm không?

- Còn nữa, Hàn Viễn đâu? Hàn Viễn thế nào rồi?

Hình Lệ còn chưa nói xong, liền thấy Tần Cận Bắc xoay người rời đi.

Vừa rồi sắc mặt của Tần Cận Bắc hơi trầm, không nhìn ra khác thường gì, nhưng lúc anh đi, lại làm rơi cốc nước trên tủ đầu giường.

“Cạch” một tiếng, cốc giấy duy nhất rơi xuống đất, nước còn hơn nửa trong cốc đổ ra ngoài.

Âm thanh kia không lớn, nhưng ẩn ẩn như Kinh Lôi giữa trời quang, nổ tung trong đầu Hình Lệ.

Giọng nói của Lục Kỳ vang lên đồng thời.

- Hàn Viễn mất tích rồi.

- Tiểu Mộc Đầu cùng với lão Trầm.

20 phút trước.

Nam Mộc dựa theo lời Thẩm Toán nói, vội vàng đi đến ngõ hẻm sau bệnh viện.

Sau bệnh viện có một con hẻm nhỏ, có chút hẹp, hai bên đều là dân khu kiểu cũ, lúc thời tiết ấm áp, hộ gia đình thích đi ra luyện tập buổi sáng, nhưng bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh, trên cơ bản không có ai đi ra.

Nam Mộc càng đi vào bên trong, càng cảm thấy có chút u ám lạnh lùng, cô dần dần bước chậm lại, cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Trong hẻm nhỏ có một số ngã rẽ, nếu còn tiếp tục đuổi theo như vậy, rất khó tìm được Thẩm Toán, có lẻ còn xảy ra chuyện.

Đang lúc Nam Mộc chuẩn bị quay về, bỗng nhiên bên phía tay phải truyền đến động tĩnh.

- Tiểu Mộc Đầu…

Trong mơ hồ, Nam Mộc giống như nghe thấy có người gọi tên mình.

Là giọng của Thẩm Toán!

Cô giơ tay theo bản năng, để ở bên hông, sau đó đi vào ngã rẽ bên phải, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.

Đợi khi Nam Mộc thấy rõ cảnh tượng kia, trong chớp mắt cả người giật mình ngay tại chỗ.

Người đàn ông nằm sấp trong vũng máu, dưới người liên tục có máu chảy ra, tay phải của người đó dính đầy máu tươi, run rẩy lợi hại.

Người đó giống như dùng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, sau đó dùng máu tươi của mình, viết xuống chữ Hán trên mặt đất.

- Nhất.

Chữ Nhất kia viết rất ngắn, cũng đã dùng hết sức lực toàn thân.

Nam Mộc nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng tiến lên, muốn xem xét vết thương của Thẩm Toán.

Hoặc là nói, cô muốn xác nhận người trước mắt này trước, rốt cuộc có phải là Thẩm Toán hay không.

Nhìn thân hình và quần áo, quả thực không khác Thẩm Toán; chỉ là khuôn mặt người kia sớm bị máu tươi làm mơ hồ, nhìn xa, nhìn không rõ.

Nam Mộc chậm rãi đến gần người kia, đang muốn ngồi xổm xuống thăm dò tình hình của người nọ, bỗng nhiên sau gáy truyền đến đau đớn.

Ngay sau đó, bỗng nhiên trước mặt cô tối sầm, thân thể ngã thẳng xuống, được người đàn ông phía sau thuận thế tiếp được.

-------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018

0.09162 sec| 2425.359 kb