Lã Mậu.
Lã Mậu là một học trò của Chu Dật, cũng là học trò Chu Dật dồn nhiều tâm huyết nhất.
Những chuyện anh ta trải qua lúc còn nhỏ, rất giống với Chu Dật.
Từ khi Lã Mậu bắt đầu có trí nhớ, anh ta đã không có cha.
Lúc anh ta còn rất nhỏ, mẹ đã nói với anh ta, anh ta không có cha, chỉ có mẹ.
Cha dượng đầu tiên của Lã Mậu, là ông chủ trang trại chó gần xưởng máy móc bỏ hoang, tên là Lã Lực.
Lã Lực nát rượu, háo sắc, còn vô cùng bạo lực, sau khi kết hôn với mẹ Lã Mậu, luôn đánh mắng hai mẹ con bọn họ, Lã Mậu bị bỏ đói, là chuyện thường như cơm bữa.
Trong trí nhớ của Lã Mậu, anh ta thường xuyên nghe thấy trong phòng cha dượng và mẹ có tiếng thét chói tai lúc nửa đêm, nhưng năm đó anh ta còn nhỏ liều mạng đập cửa, muốn vào xem rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy, nhưng sẽ bị mẹ quát lớn.
Sáng ngày hôm sau, anh ta sẽ thấy đầy vết thương, bầm tím trên người mẹ mình, thậm chí là dấu vết bị phỏng bởi tàn thuốc.
Cuộc sống như vậy vẫn liên tục đến tết âm lịch năm anh ta mười ba tuổi.
Lúc Lã Lực đốt pháp, tay bị nổ tan, lúc ấy vì chữa trị muộn, tay phải Lã Lực hoàn toàn bị phế đi.
Tất cả mọi nhà đều vui sướng, vui sướng vì ngày lễ, thành trí nhớ khó quên nhất của Lã Mậu.
Anh ta vĩnh viễn không quên được, Lã Lực thường xuyên dùng tay phải đánh anh ta và mẹ, bị pháo làm nổ nát bươm.
Sau đó anh ta nói cho Bạch Tiêu Tiêu, anh ta thích bom.
Bởi vì hình ảnh tay Lã Lực bị nổ máu thịt mơ hồ, anh ta nhìn thấy nó rất đẹp.
Anh ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, vì sao Lã Lực chỉ bị nổ nát bươm mỗi tay phải.
Lã Lực dưỡng thương, Lã Mậu và mẹ không bị đánh nữa, đối với Lã Mậu mà nói, là mấy ngày tránh gió ngắn ngủi.
Nhưng sau đó tính tình Lã Lực càng trở nên quái đản, đánh hai mẹ con bọn họ càng nghiêm trọng hơn.
Mẹ Lã Mậu không có văn hóa gì, diện mạo cũng được coi là thanh tú, tính cách lại vô cùng yếu đuối, ở một thành phố như vậy, bà gần như không có năng lực sống độc lập, lại mang theo một đứa “con riêng”, chỉ có thể dựa vào Lã Lực mà sống.
Lúc này tính tình của Lã Lực càng kỳ lạ thất thường, không chỉ đánh Lã Mậu giống như trước, còn lột sạch anh ta ra đánh.
Nhân sinh của Lã Mậu có bước ngoặt đầu tiên, là năm mười bảy tuổi, anh ta xung phong nhận việc đi chăm sóc hai con chó ngao mới tới.
Từ khi tay phải Lã Lực hoàn toàn bị phế bỏ, ông ta ít khi quản lý trang trại chó, trang trại chó do em họ ông ta xử lý, mà ông chủ là Lã Lực sớm đã mặc kệ rồi.
Hai con chó Tây Tạng mà Lã Mậu xung phong đi nhận việc chăm sóc, bị Lã Mậu bỏ đói tròn một tuần.
Cuối cùng vào buổi tối nào đó Lã Lực uống say, anh ta mang Lã Lực tới nơi đó, tận mắt nhìn chó ngao Tây Tạng xé rách thân thể Lã Lực ra thành mảnh nhỏ.
Anh ta và mẹ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Chỉ là điều tốt đẹp không tồn tại mãi mãi, Lã Lực chết, em họ ông ta muốn chiếm đoạt mẹ của Lã Mậu, Lã Mậu vì mẹ đánh hai người bị thương, cuối cùng hai người chạy trốn khỏi đó.
Sau đó Lã Mậu gặp Chu Dật.
Điên cuồng giống như sức hút của trái đất, mà Chu Dật chỉ đẩy nhẹ anh ta một cái, khiến Lã Mậu hoàn toàn đứng về một bên khác.
Lã Mậu là học trò của Chu Dật, là một người nói gì nghe nấy.
Từ nhỏ Lã Mậu đã thiếu hụt tình thương của cha, tuy không thể tìm về trên người Chu Dật, nhưng Chu Dật lớn mạnh còn có mị lực điên cuồng, đều làm Lã Mậu khuất phục hoàn toàn.
Từ đó về sau, Lã Mậu giống như một bàn tay của Chu Dật, dưới sự chỉ huy của Chu Dật, hoàn thành một bài kiểm tra, cuối cùng Chu Dật chết, kế thừa ý nguyện của anh ta.
Lã Mậu là một trong những quả bom hẹn giờ ẩn hình ở thành phố Nam Giang.
Ôn Tiêu.
Ôn Tiêu là học trò đặc biệt nhất của Chu Dật, khác với những người khác, có khi anh ta sẽ phủ định kế hoạch của Chu Dật, đề xuất ra ý tưởng mới, nhưng cuối cùng, anh ta trở thành học trò Chu Dật thích nhất.
Bởi vì trong đám học trò của Chu Dật, người kia rất giống với Chu Dật.
So với kế hoạch chặt chẽ chu đáo, bọn họ đều thích phát huy ở ngay hiện trường.
Nói ví dụ, lúc giết chết Vương Nghiêu, ý tưởng ban đầu không phải như vậy, sau đó Ôn Tiêu đã cải tiến kế hoạch của Chu Dật.
Thời thơ ấu của Ôn Tiêu không thê thảm như Lã Mậu, hoàn toàn ngược lại, cuộc sống khi còn bé của anh ta vô cùng hạnh phúc.
Cha mẹ anh ta kinh doanh một nhà máy với kích thước không lớn không nhỏ, điều kiện gia đình không tệ, Ôn Tiêu còn có một chị gái tên là Ôn Uyển hơn anh ta ba tuổi, cả gia đình vui vẻ hòa thuận.
Ôn Tiêu là một đứa bé nam có diện mạo vô cùng xinh đẹp thanh tú, trước đây, chị gái Ôn Uyển thường véo thịt trên mặt anh ta, khen ngợi anh ta “Lớn lên xinh đẹp giống như búp bê”.
Thực ra với bé trai mà nói, bộ dạng xinh đẹp, cũng không phải một chuyện tốt, chỉ là còn nhỏ ở trong này, biểu hiện của cha mẹ và chị gái không làm anh ta ý thức được điểm này.
Anh ta cũng không biết bé trai có bộ dạng xinh đẹp, là chuyện mất mặt nhất.
Mãi đến khi anh ta bắt đầu lên tiểu học.
Nam sinh cao lớn trong lớp sẽ đẩy ngã anh ta xuống, gọi anh ta là “ẻo lả”, “đồng tính”.
Khi anh ta bắt đầu khóc, những nam sinh này sẽ chỉ vào anh ta cười ha ha, cười xong, lại thay đổi sắc mặt, không cho phép anh ta khóc, nếu không ngừng khóc, sẽ là quyền đấm cước đá.
Lòng tự trọng của đứa bé, khiến anh ta bị bắt nạt ở trường, về đến nhà thì ngậm miệng không nói.
Đợi Ôn Tiêu lên trung học, cha mẹ buôn bán thất bại, nhà xưởng đóng cửa, điều kiện gia đình bỗng xuống dốc không phanh.
Một năm này Ôn Uyển mới lên năm nhất trung học, trung học trọng điểm.
Bình thường thành tích của Ôn Uyển xem như là trung bình, nhưng thi vào trung học phát huy thất thường, lúc ấy buôn bán của cha mẹ còn chưa thất bại, chi không ít tiền bạc, để cô ta vào một lớp bổ sung trong trường trung học số hai.
Lớp như vậy, một phần đều là đứa bé nhà có tiền.
Các giáo viên đều hiểu trong lòng mà không nói, những đứa trẻ này không để tâm đến việc học, bình thường gây chuyện thị phi khắp nơi, không trừng phạt cũng không mắng được.
Sau khi hai chị em vào học trung học cơ sở và trung học phổ thông, Ôn Tiêu dần dần phát hiện cảm xúc của Ôn Uyển bắt đầu suy sụp, cô ta ít cười, cũng không thích nói chuyện nữa.
Cha mẹ không cảm nhận được Ôn Uyển khác thường, ngay từ đầu chỉ cho rằng hai chị em vì điều kiện gia đình thay đổi, tâm tình suy sụp.
Tình huống như vậy kéo dài một năm.
Mãi đến khi Ôn Uyển học lớp 11, trường trung học số hai xảy ra một chuyện náo động toàn trường - - Ôn Uyển nhảy từ tầng cao nhất tòa dạy học xuống.
Ngày đó cũng là sinh nhật của Ôn Uyển.
Ngày sinh nhật của mình, Ôn Uyển đã tặng mình một phần quà - - tử vong.
Ôn Uyển lớn hơn Ôn Tiêu ba tuổi, sinh nhật của hai chị em cùng một ngày, những năm qua, hai chị em đều cùng chúc mừng sinh nhật, nhưng một năm này, quà sinh nhật Ôn Tiêu nhận được là cái chết của chị gái.
Nhưng không lâu sau, chuyện này lặng xuống, thậm chí trong vườn trường bắt đầu lưu truyền lời đồn - - Ôn Uyển vì yêu sớm, bị nam sinh đá, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ quẩn trong lòng, mới nhảy lầu tự sát.
Tuy bạo lực học đường đáng sợ, nhưng có đôi khi càng đáng sợ chính là người xem lạnh lùng, sau khi người xem im lặng, là chân tướng bị bóp méo.
Trong một đêm Ôn Tiêu hiểu ra đạo lý này.
Chỉ là cái giá phải trả quá lớn.
Năm Ôn Tiêu mười tám tuổi, cha mẹ ly dị, cùng năm đó, anh ta gặp Chu Dật.
- Tôi có thể giúp cậu trừng phạt những tội nhân này.
Chu Dật dùng một câu, kéo Ôn Tiêu còn đang bồi hồi trong sinh tử trở về.
Khác với Lã Mậu từ nhỏ đã sống trong đau đớn dày dò, Ôn Tiêu như một đóa hoa trong nhà kính nhanh chóng héo rũ, nhưng hư thối trong nước bùn lần thứ hai, sẽ nở ra đóa hoa màu đen.
Anh ta là học trò Chu Dật coi trọng nhất, mãi đến khi Chu Dật chết, mới bắt đầu giết chết người bị hại số một của mình - - Vương Nghiêu.
Anh ta là quả bom hẹn giờ ẩn hình thứ hai ở thành phố Nam Giang.
Không ai biết, Lã Mậu và Ôn Tiêu sẽ kích nổ lúc nào, địa điểm nào; có thể chắc chắn một điểm duy nhất chính là ngày này, chắc chắn sẽ tới…
------------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo