Giữa trưa.

Tiếng đập cửa “rầm rầm” đánh thức Vương Nghiêu đang ngủ mơ, sau khi anh ta lật người vài lần, bực bội cào mái tóc ngắn, mới đi ra mở cửa.

Ánh sáng trong hành lang hơi tối, trong chớp mắt khi cửa được kéo ra, đập vào mắt là một gương mặt quỷ rất khủng bố.

- Mẹ kiếp!

Hai mắt Vương Nghiêu trợn tròn, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, giơ tay tát vào mặt người đeo mặt nạ quỷ một cái:

- Sao mày thích những thứ xấu xí như thế này hả, mẹ nó Halloween qua rồi, dọa ông đây sợ muốn chết.

- Lại trốn học à?

Người đeo mặt nạ quỷ gật gật đầu, không nói chuyện.

- Mày thích trốn học thì trốn, đừng để dính đến tao là được, đến lúc đó mẹ mày lại nói tao dạy hư mày…

Vương Nghiêu đi đến cái bàn, rút một điếu thuốc ra đốt:

- Đúng rồi, tên ngốc chúng mày đánh lần trước thành thật chưa?

Vương Nghiêu nói xong, thấy đứa bé nam vẫn còn đeo mặt nạ, giơ tay muốn lấy mặt nạ quỷ xuống, đứa bé nam lắc đầu, lùi về sau một bước nhỏ.

- Mày làm trò gì đấy, ở trong nhà còn đeo mặt…

Tiếng dao chui vào trong máu thịt, che giấu một chữ cuối cùng của Vương Nghiêu.

Bên kia, người đeo mặt nạ quỷ dùng lực nhanh chóng rút dao ra, sau đó lại đâm vào ngực Vương Nghiêu.

Vương Nghiêu vóc dáng cao gầy, rất nhanh liền ngã xuống.

Dao không ngừng xẹt qua cổ anh ta, cứa vào tay, thậm chí là trên bụng.

Máu tươi bắn ra tung tóe, trong chớp mắt làm mặt nạ quỷ càng khủng bố hơn.

Lúc đứa bé nam đâm Vương Nghiêu, luôn không tháo mặt nạ xuống.

Cậu ta hi vọng trước khi chết và sau khi chết Vương Nghiêu đều nhìn thấy gương mặt này.

Đứa bé nam cưỡi lên người Vương Nghiêu, vung dao không biết mệt mỏi, ánh chiều tà đỏ như máu, chiếu lên làm đôi mắt cậu ta màu đỏ tươi.

Cậu ta giống như máy móc chưa ấn nút dừng, không ngừng lặp lại động tác.

Không biết đâm bao nhiêu lâu, cuối cùng cậu ta cũng cởi mặt nạ ra, lộ ra gương mặt trẻ tuổi lịch sự.

Cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt sớm không còn nhận ra của Vương Nghiêu, hầu kết khẽ động, cuồng nhiệt trong mắt chưa biến mất hoàn toàn.

- Nhanh như vậy…

Cậu ta nhíu mày, giống như không đủ hài lòng với cách làm vừa rồi của mình.

Đây là mục tiêu đầu tiên của cậu ta, cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh này trong đầu vô số lần, thậm chí từng thảo luận với Chu Dật, rốt cuộc là làm như thế nào, mới có thể làm được tốt nhất.

Nhưng hiện thực chênh lệch rất lớn với tưởng tượng của cậu ta.

Người đàn ông trẻ tuổi lại nhìn chằm chằm thi thể dưới người một lát, chậm rãi đứng dậy.

Máu của Vương Nghiêu đã nhuộm đỏ quần áo trên người cậu ta, cậu ta cúi đầu nhìn bộ dạng đầy vết máu loang lổ trên người mình, bỗng nhiên đi đến giường Vương Nghiêu, cầm một bộ quần áo của Vương Nghiêu ra thay.

Đợi cậu ta chắc chắn mình đã lau sạch tất cả dấu vết mình để lại trong phòng, liền lấy một lá bài Tarot trong túi áo ra, ném lên mặt Vương Nghiêu, sau đó xoay người rời đi.

Lúc nhóm Tần Cận Bắc và Nam Mộc đi đến bệnh viện, còn chưa gặp Thẩm Toán, liền nhận được điện thoại của Vương Toàn Dập.

- Đội trưởng Tần, buổi sáng một kho hàng gần cầu Đại Vọng xảy ra nổ mạnh, lửa đã được dập tắt, tạm thời không rõ tình hình người bị thương, nhưng phát hiện một lá bài Tarot gần nơi xảy ra vụ án; ngoài ra còn có một cuộc gọi báo cảnh sát nữa, tự xưng là hung thủ, nói mình giết người, địa chỉ là…

Trong điện thoại, Vương Toàn Dập nói gì đó, Nam Mộc không nghe rõ lắm, nhưng bỗng nhiên tay Tần Cận Bắc nắm chặt, làm cô đoán được vài phần.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Em và Hình Lệ ở lại.

Tần Cận Bắc chỉnh mái tóc hơi rối loạn của cô:

- Chuyện của anh ta, giao cho anh.

Bây giờ Nam Mộc nắm thật chặt tay anh, không muốn buông ra:

- Là học trò của Chu Dật sao?

Vụ án của Tống Nam lúc trước, cô đã suy đoán, có lẽ sau lưng Tống Nam còn có một thầy hướng dẫn, mà Chu Dật cũng thừa nhận, Tống Nam là học trò của anh ta.

Bây giờ Chu Dật, Tống Nam đã chết, nhưng không có nghĩa tất cả đã kết thúc.

Trái ngược lại, đây là một cuộc chiến đấu không ngừng.

Tần Cận Bắc véo lòng bàn tay cô, lực rất nhẹ, mang theo trấn an:

- Yên tâm đợi anh quay lại.

Lúc như vậy, bên người còn có Lục Kỳ và Hình Lệ, anh không nói rõ cái gì, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bụng cô.

Cô cắn môi dưới, cuối cùng buông lỏng tay anh ra.

Bên kia, lúc Lục Kỳ vừa nghe Tần Cận Bắc bảo Nam Mộc và Hình Lệ ở lại, đã ngầm hiểu, gọi một nhóm người khác tới bệnh viện.

Vụ án còn chưa kết thúc, bây giờ mỗi người của tổ chuyên án đều có khả năng còn nguy hiểm, huống chi Hình Lệ và Thẩm Toán còn đang bị thương.

Đợi Tần Cận Bắc và Lục Kỳ tới nơi xảy ra vụ án, liền thấy Vương Toàn Dập đang ở cửa nhìn ngó xung quanh.

- Đội trưởng Tần! Anh và Tiểu Mộc Đầu không sao chứ.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, hấp dẫn lực chú ý của anh ta, khi thấy là Lục Kỳ và Tần Cận Bắc, Vương Toàn Dập lập tức hỏi.

Tần Cận Bắc gật đầu, ra hiệu muốn đi vào, Vương Toàn Dập chủ động tránh ra một đường để cho anh và Lục Kỳ đi vào, nhưng không đi theo vào, chỉ đứng ở cửa.

- Người chết tên là Vương Nghiêu, nam, 22 tuổi, là thanh niên lêu lổng.

Vương Toàn Dập liếc trộm vào bên trong, may mắn lúc này thân thể pháp y đã chặn hơn nửa tầm mắt anh ta, anh ta mới không thấy được một màn đẫm máu như vừa rồi.

Cho dù Lục Kỳ có kinh nghiệm phong phú về phá án, nhưng thấy hình ảnh như vậy, vẫn sửng sốt hai giây.

- Giết chóc quá mức.

Tần Cận Bắc nhìn thẳng người chết đã sớm máu thịt mơ hồ:

- Bày tỏ hung thủ quen người chết, có khả năng có oán với người chết.

Anh nói xong, hơi nhướn mày một chút, tầm mắt nhìn lá bài Tarot trên mặt Vương Nghiêu.

Mặt trên lá bài, người ngốc.

- Gần kho hàng bỏ hoang nổ mạnh, cũng phát hiện lá bài Tarot này.

Vương Toàn Dập nói xen vào một câu, người vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích.

Sau khi quan sát thi thể và tình hình trong phòng xong, Lục Kỳ quay về vị trí ban đầu, nhìn Tần Cận Bắc im lặng, một lát sau mới mở miệng:

- Hung thủ mặc quần áo người chết đi.

Lúc hung thủ sát hại Vương Nghiêu, nhất định trên quần áo dính lượng máu tươi lớn, bây giờ lại là ban ngày, hung thủ rời đi như vậy sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác, cho nên hung thủ sẽ mặc quần áo người chết rời đi.

Tần Cận Bắc gật đầu, không lập tức nói chuyện.

Rõ ràng hung thủ có năng lực tổ chức, trước khi giết người có kế hoạch tỉ mỉ, sau khi giết người, có thể bình tĩnh xử lý dấu vết mình để lại ở hiện trường, còn không quên thay quần áo của mình, điểm này không khác cách làm của Chu Dật và Chu Vũ.

Lá bài Tarot để ở hiện trường, cũng xác minh cách nói của Chu Dật.

Người trừng trị ngoài vòng pháp luật bốn năm trước biến mất, khi xuất hiện lần thứ hai, không chỉ là một mình anh ta.

Chu Dật biến người trừng trị ngoài vòng pháp luật thành một loại tư tưởng, dạy dỗ càng nhiều học trò, nhưng…

- Dấu hiệu hung thủ để lại giống với các vụ án trước, nhưng thủ pháp gây án khác biệt lớn.

Lực chú ý của Tần Cận Bắc quay về thi thể lần hai.

- Vụ án trước đây chưa từng có dấu hiệu giết chóc quá mức.

Bốn năm trước, cho dù Chu Vũ mổ bụng Ninh Trì, lấy đi trái tim Chương Dụ Hoa, nhưng là tiến hành sau khi người ta chết, hành động của anh ta có ý nghĩa đặc biệt, không phải một phần thủ đoạn hành hạ.

Ba năm trước, Chu Dật hoàn thành vụ án liên hoàn ba người, bao gồm vụ án của Nguyễn Thiệu Lăng anh ta giết, cũng không tiến hành hành hạ người chết khi còn sống, cũng không giết chóc quá mức.

Nhưng vụ án này lại khác biệt rất lớn.

---------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018

0.06964 sec| 2413.82 kb