Tổ chuyên án.
Hình Lệ ngồi ở chỗ đó, trên mặt không còn huyết sắc, thân thể thỉnh thoảng đong đưa hai lần, bộ dạng lung lay sắp đổ, làm Vương Toàn Dập thấy mà hết hồn.
Tuy bác sĩ nói, với tình hình hiện giờ của ông ta, nên ở bệnh viện quan sát, nhưng Hình Lệ cố chạy từ bệnh viện trở về.
Hàn Viễn không rõ tung tích, Nam Mộc và Thẩm Toán cũng không rõ tung tích ở bệnh viện, giờ đây tổ chuyên án chỉ còn lại Tần Cận Bắc, Lục Kỳ, Vương Toàn Dập và Hình Lệ.
Cùng với một người phụ nữ.
Vợ của Thẩm Toán, Hà Tuệ Hà.
- Chị dâu, tối hôm qua anh Thẩm đến bệnh viện tìm chị, sau khi đứa bé khám bệnh, đã xảy ra chuyện gì thế?
Thẩm Toán nhìn Hà Tuệ Hà hỏi, môi trắng xanh còn có chút khô nứt.
- Khám bệnh sao?
Hà Tuệ Hà cảm thấy khó hiểu:
- Không có chuyện này mà.
Nụ cười trên gương mặt Hình Lệ lập tức gượng gạo:
- Tối hôm qua anh Thẩm nhận hai cuộc điện thoại của chị, nói là đứa bé phát sốt đưa đến bệnh viện rồi.
Biểu cảm của Hà Tuệ Hà cũng cứng đờ, nhưng vẫn lắc đầu:
- Không có chuyện đó mà, tối hôm qua tôi chưa từng gọi điện thoại cho lão Trầm.
Lúc này ngay cả sắc mặt Lục Kỳ cũng thay đổi.
Hình Lệ vò mạnh đầu, lúc nhìn về phía Hà Tuệ Hà lần nữa, hai mắt đỏ bừng.
Sau đó ông ta dời mắt nhìn Tần Cận Bắc, trong mắt là khó mà tin, dần dần chuyển thành phẫn nộ:
- Không có khả năng! Chẳng lẽ anh Thẩm thật sự…
Ông ta nhớ rõ, tối hôm qua sau khi Thẩm Toán nhận điện thoại, bộ dạng lo lắng bất an.
Nhưng bây giờ Hà Tuệ Hà lại nói, đứa bé không có bị bệnh, thậm chí tối qua bà ta còn không gọi điện thoại cho Thẩm Toán.
Không phải Thẩm Toán đang nói dối, thì Hà Tuệ Hà nói dối.
Xem tình hình trước mắt, rõ ràng người nói dối là Thẩm Toán.
Hà Tuệ Hà bị ánh mắt của Hình Lệ dọa sợ, bả vai hơi run lên, một lúc lâu sau, thân thể của bà ta hơi lùi lại, hai tay vòng trước ngực, bàn tay nắm chặt lại.
Tần Cận Bắc ngồi bên cạnh bà ta, cách mấy chục giây, sẽ ấn màn hình di động một lần.
Mỗi khi màn hình di động của anh sáng lên, khóe mắt Hà Tuệ Hà sẽ liếc qua, chỉ là tư thế của bà ta vẫn không có thay đổi.
- Chị dâu, sáng hôm nay lão Trầm rời khỏi nhà khi nào vậy?
Lục Kỳ vừa giơ tay đè bả vai đang run rẩy của Hình Lệ, vừa hỏi Hà Tuệ Hà.
Hình như Hà Tuệ Hà không dự đoán được Lục Kỳ sẽ đột nhiên đặt câu hỏi, như bị kinh ngạc một lát, sau khi lấy lại tinh thần, trả lời:
- Ra cửa sớm hơn bình thường một chút, hình như chưa đến bảy giờ.
Lúc Lục Kỳ hỏi Hà Tuệ Hà, Tần Cận Bắc luôn không mở miệng.
Anh chỉ cúi đầu nghe hai người nói chuyện, vài phút sau, bỗng nhiên anh lấy bút ra, viết mấy câu lên trên giấy.
- Chị không tò mò Thẩm Toán ở nơi nào sao?
Đây là câu hỏi trong tờ giấy đầu tiên Tần Cận Bắc giơ lên.
Mà biểu cảm khác lạ của bà ta, được Tần Cận Bắc thu hết vào đáy mắt.
Hình Lệ ở bên cạnh đang được Lục Kỳ trấn an, cố nén không bùng nổ, khi nhìn thấy câu hỏi của Tần Cận Bắc, ngây ngẩn cả người.
Trận địa lớn như vậy, người bình thường cũng có thể cảm nhận được không thích hợp.
Nhưng từ lúc Hà Tuệ Hà tiến vào đến bây giờ, đều không hỏi qua Thẩm Toán ở đâu.
Đây không phải là phản ứng bình thường của một người vợ nên có.
Trừ phi bà ta biết Thẩm Toán ở đâu.
- Chị đang nhìn đồng hồ sao?
Bây giờ Tần Cận Bắc giơ tờ giấy thứ hai lên.
Động tác lén lút của Hà Tuệ Hà bị chọc thủng, nhưng trái lại không có biểu cảm sợ hãi, chỉ gật đầu, bày tỏ thừa nhận.
- Trên di động của chị có phần mềm nghe lén sao?
Đây là câu hỏi cuối cùng của Tần Cận Bắc.
Bỗng nhiên Hà Tuệ Hà lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, bà ta gật đầu liên tục:
- Tôi và lão Trầm, đều có.
- Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý nói dối…
Cuối cùng Hà Tuệ Hà bỏ xuống phòng bị, thân thể theo tư thế phòng bị vừa rồi lập tức xụi lơ xuống, như một tòa băng khắc tan ra:
- Cậu ta bắt cóc Hinh Hinh.
Mắt người phụ nữ đỏ lên, nước mắt rơi xuống:
- Đêm qua cậu ta đến tìm tôi, cho tôi xem một bức ảnh, là ảnh chụp cậu ta và Hinh Hinh, nói đứa bé ở trong tay cậu ta, tôi nhất định phải dựa theo lời cậu ta nói mà làm, đứa bé mới có thể bình an quay về.
Vương Toàn Dập muốn lấy di động của Hà Tuệ Hà, ai ngờ Hà Tuệ Hà lại liều mạng lắc đầu xua tay, nắm chặt lấy di động của mình:
- Những lời chúng ta nói, cậu ta đều có thể nghe thấy.
- Sau đó cậu ta bảo tôi buổi tối gọi điện thoại cho lão Trầm, nói đứa bé sốt cao phải đến bệnh viện…
Hà Tuệ Hà khóc thút thít, tiếp tục nói:
- Đợi lão Trầm về nhà, di động cũng bị cài phần mềm, tôi vẫn luôn cầu xin cậu ta, bảo cậu ta trả đứa bé cho tôi, nhưng căn bản không có tác dụng, cậu ta còn nói, nếu hai vợ chồng chúng tôi không phối hợp, lần sau sẽ gửi thứ gì đó trên người Hinh Hinh đến, để chúng tôi giữ làm kỷ niệm.
Tiếng khóc của người phụ nữ có vẻ rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
- Đêm qua cậu ta bảo tôi và lão Trầm luyện thật tốt, ngay mai nên trả lời như thế nào, không thể nói sai một câu được, sau khi cậu ta đi, ngay từ đầu lão Trầm đã muốn tố cáo mọi chuyện cho cậu, nhưng tôi ngăn cản, tôi không dám mạo hiểm như vậy, tôi chỉ có một đứa con gái, tôi cũng biết rõ phải báo cảnh sát, nhưng sao tôi dám lấy tính mạng của Hinh Hinh ra đánh cược…
Suốt cả một đêm, một sợi dây cuối cùng trong cơ thể bà ta và Thẩm Toán, giống như bị kéo đứt.
Khóe mắt Hà Tuệ Hà đầy nước mắt, như máu tươi dưới người Thẩm Toán mấy tiếng trước, không ngừng tràn ra, giống như chảy ra mãi không ngừng nghỉ:
- Sáng nay lúc 6 giờ rưỡi, cậu ta lại đến nữa, sau đó mang lão Trầm đi ra ngoài.
- Trên di động của lão Trầm có phần mềm nghe lén, lúc lão Trần sắp đến bệnh viện, cậu ta bảo tôi gọi điện thoại cho lão Trầm, điều lão Trầm rời đi trước…
Hà Tuệ Hà giơ tay, lau nước mắt ẩm ướt ở khóe mắt, đôi mắt kia, ngoại trừ nước mắt ra không hề có thần thái:
- Cậu ta nói chỉ cần tôi và lão Trầm phối hợp, một nhà ba người chúng tôi đều có thể bình an, nếu không nghe lời…
- Hung thủ nói cho chị, tôi tất phải phát hiện trước thời điểm nào đó, phát hiện trên người chị có thiết bị nghe lén sao?
Tần Cận Bắc nhìn Hà Tuệ Hà, lúc này ngoan độc trong mắt anh giống như lại quay lại.
Nhưng mà hình như vẫn còn thiếu chút gì đó.
- Đúng vậy…
Hà Tuệ Hà gật đầu liên tục;
- Cậu phải nghĩ đến trong vòng nửa tiếng, nếu không…
Bà ta che miệng, không nói thêm gì nữa.
Tần Cận Bắc híp mắt, đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Tạm thời bọn họ an toàn.
Lúc anh nói những lời này, giọng nói không lớn, không giống như nói cho người khác nghe.
Càng như đang nhắc nhở mình.
- Anh đợi bốn năm, không bằng bắt đầu sớm một chút.
Bỗng nhiên Tần Cận Bắc nói một câu, làm Hà Tuệ Hà, Vương Toàn Dập và Hình Lệ đều sửng sốt.
Mà Lục Kỳ ở bên cạnh anh, chỉ nâng mắt nhìn di động của Hà Tuệ Hà.
Câu nói kia của Tần Cận Bắc, là nói cho người đang nghe lén ở chỗ khác.
Vài phút sau, màn hình di động của Hà Tuệ Hà sáng lên.
Có một tin nhắn gửi đến.
- Một mình anh tới, mang theo Lục Kỳ cũng được, nhưng không thể có thêm người thứ ba.
Tuy tin nhắn gửi đến di động của Hà Tuệ Hà, nhưng rõ ràng là nói với Tần Cận Bắc.
Sau đó lại có tin nhắn thứ hai gửi đến.
- Địa điểm, 3, 4, 2, 5, 7.
Là câu đố giống như vụ án liên hoàn thứ ba.
Đường sắt ngầm số 3 tuyến phía Tây trạm thứ 4 - - xưởng máy móc bỏ hoang, nhà xưởng tòa thứ hai, tầng số 5, phòng thứ 7.
Lúc Tần Cận Bắc đưa di động cho Lục Kỳ, trên màn hình dừng lại tin nhắn thứ hai.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ ba được gửi tới.
- Trong vòng 40 phút, tôi muốn nhìn thấy một mình anh đi tới, quá 40 phút, tôi sẽ đưa phần quà đầu tiên cho anh.
Hàn Viễn, Thẩm Toán, Thẩm Hinh, Nam Mộc.
Phần quà đầu tiên, sẽ là ai đây?
Sau khi Hà Tuệ Hà thấy được tin nhắn kia, tuy không lập tức hiểu rõ ý tứ, nhưng cũng biết ý của hung thủ, không phải là chuyện tốt gì.
Người đã mất tích, bao gồm Thẩm Toán và con gái của bà ta ở bên trong, đều đã lành ít dữ nhiều.
- Đội trưởng Tần, tôi cầu xin cậu, cứu lão Trầm và con gái của tôi…
Hà Tuệ Hà cầm lấy tay Tần Cận Bắc, vẻ mặt đầy nước mắt, gần như sắp quỳ trước người Tần Cận Bắc.
Hình Lệ nhìn tư thế này của Hà Tuệ Hà, trong lòng không đành lòng, lại có chút khó chịu, ông ta giơ tay muốn nâng Hà Tuệ Hà dậy, nhưng trên tay không có chút sức lực, Hà Tuệ Hà lại hạ quyết tâm.
“Phịch” một tiếng, Hà Tuệ Hà quỳ rạp xuống trước mặt Tần Cận Bắc, hai tay vẫn nắm chặt lấy ống quần của Tần Cận Bắc.
- Đội trưởng Tần, cậu cứu bọn họ đi, xem như tôi cầu xin cậu.
- Chị dâu, chị đây là đang để đội trưởng Tần đi vào…
Cuối cùng lửa trong lồng ngực Hình Lệ không nhịn được, đường nét gương mặt càng rõ ràng, gằn từng chữ, có chút gượng gạo.
Hà Tuệ Hà đây là đẩy Tần Cận Bắc vào chỗ chết.
Hai chữ cuối cùng, nói đến bên miệng, Hình Lệ lại cố nuốt trở vào.
Bên kia, Tần Cận Bắc không nói gì, chỉ cúi người đỡ Hà Tuệ Hà dậy, sức lực của anh rất mạnh, tuy Hà Tuệ Hà vùng vẫy, nhưng không chống lại sức lực của anh, cuối cùng chỉ có thể để Tần Cận Bắc đỡ, ngồi vào chỗ cũ.
- Xưởng máy móc, tôi đi một mình.
Ánh mắt anh đảo qua Vương Toàn Dập, Hình Lệ, cuối cùng nhìn về phía Lục Kỳ.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Kỳ trịnh trọng gật đầu.
- Tam ca, em hiểu.
Hiểu ngầm giữa anh em, không cần Tần Cận Bắc nói thêm gì, có đôi khi chỉ một ánh mắt là đủ.
Bóng dáng của Tần Cận Bắc chậm rãi biến mất trong tổ chuyên án, Lục Kỳ đối diện Hình Lệ và Vương Toàn Dập dặn dò gì đó.
Từ đội cảnh sát hình sự đến xưởng máy móc bỏ hoang, lúc Tần Cận Bắc bước vào căn phòng kia, đúng lúc đến thời hạn hung thủ đặt ra.
- Bất luận là bốn năm trước, hay là bây giờ, anh cũng chưa từng làm tôi thất vọng, nhưng bây giờ, ai sẽ thanh toán sai lầm của anh?
Một góc tối trong căn phòng, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó người kia chậm rãi đi từ chỗ tối đến nơi sáng.
- Là anh? Hay là cô ta?
Cuối cùng anh ta đi đến nơi nào đó trong nhà, sau đó dừng lại.
Tay anh ta để lên trên lưng ghế bên cạnh một cách tùy tiện, người phụ nữ trên ghế cột một trái bomb trước ngực.
Người phụ nữ kia là Nam Mộc.
--------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo