Sau khi tạm biệt Hàn Viễn, Nam Mộc và Tần Cận Bắc xoay người đi về.

Đi tới đi lui, bổng nhiên cô ngẩng đầu, dựa sát vào người anh hít hít mũi.

-Lần này, anh uống rượu rồi.

-Còn nhớ?

Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mêm mại của cô, mày nhíu lại, trong mắt mang theo ý cười.

Buổi tối bốn năm trước ấy, rõ ràng là toàn thân cô đầy mùi rượu, lại cứ tiến đến bên cạnh anh, lại nói anh uống rượu.

Khi đó, anh nói cái mũi của cô không còn hiệu nghiệm rồi.

Kết quả, cô liền nhớ tới bây giừo.

-Lời anh đã nói, em đều nhớ rất rõ ràng.

Cô nhìn anh, con mắt đen tuyền xinh đẹp bởi vì ý cười àm hơi hơi cong.

Bốn năm trước cô cũng như thế này, mạnh dạn trêu ghẹo anh, chỉ là khi đó, lời nói của cô, anh cũng không quá để trong lòng.

-Nam Mộc

Anh nắm lấy tay cô.

-Lời anh nói, em chỉ cần nhớ kĩ một câu là đủ rồi.

-Một câu gì?

Khóe môi cô cong lên, con mắt chuyển động, trong mắt lóe lên ánh sáng chói mắt.

Anh nhìn dáng vẻ đầy mong chờ của cô, bỗng nhiên, thu lại tươi cười bên khóe môi, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

-Nói xong rồi đi.

Nam Mộc thấy phản ứng của nh như vậy có chút bất mãn, muốn tránh khỏi tay anh, lại bị anh nắm thật chặt.

Nam Mộc bị anh kéo đến bên chiếc Land Rover bên cạnh, nhìn tư thế anh chuẩn bị lên xe, cô đưa tay ngăn anh lại.

Cô cứ ngẩng đầu nhìn anh như vậy, còn có chút tức giận, trong thoáng chốc, dường nhuTần Cận Bắc thấy được tiểu cô nương bốn năm trước kia.

Luôn giống như một loại động vật nhỏ trốn tránh trong góc, nhưng một giây sau, sẽ vươn ra móng vuốt xù xì lông lá, cào anh một cái.

Để trên ngực anh lưu lại một vét tích khôgn nặng không nhẹ,nhưng xoa thế nào cũng không hết.

-Nam Mộc.

Anh ôm lấy cô, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc ngắn của cô, nâng cằm cô lên.

-Sau khi vụ án này kết thúc, gả cho anh.

Ngữ khí của anh rất bình thản, giống như đang nói về chuyện thời tiết.

Nam Mộc vừa buồn cười vừa tức giận, cô đưa tay đâm đâm anh.

-Anh cầu hôn cũng tùy tiện như vậy sao?

Tần Cận Bắc nhẹ cong môi, lộ ra một nụ cười vui vẻ tươi tắn nhất trong đêm nay.

Một giây sau, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô.

Nam Mộc bị anh ôm lấy, chót mũi chợt chua xót, sau đó cô cũng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của anh.

Cô còn nhớ rất rõ, đêm nay Tầm Cận Bắc nói cho Hàn Viễn biết Mạnh Vĩ sắp kết hôn.

Cho nên, hẳn là Mạnh Vĩ sẽ không quay về tổ chuyên án, vì người anh ta quan tâm, nên chắc chắn anh ta sẽ không đi mạo hiểm nữa.

Thế nhưng mà, Tần Cận Bắc không phải Mạnh Vĩ, anh không có lựa chọn thứ hai.

Chính là bởi vì người anh quan tâm, nên anh mới muốn đi mạo hiểm.

Tần Cận Bắc nói với cô, chờ vụ án này kết thúc, liền gả cho cô.

Đây là một hứa hẹn trịnh trọng nhất của anh---- khi anh bắt được hung thủ, bình an trở về, sau đó, cưới cô.

-Anh đừng để cho em đợi quá lâu.

Nam Mộc vùi mặt trong ngực anh nhẹ nhàng cọ cọ, nhiệt ý lưu lại trong khóe mắt.

-Mẹ em ba ngày hai bữa lại thúc giục em, nói em tuổi không còn nhỏ, nếu còn không có động tĩnh gì thì sẽ bắt em đi xem mắt đó.

-Được.

Anh nắm tay cô, đưua đến bên môi hôn một cái.

-----------ta là đường phân cách------------

Đêm đã khuya.

Nam Mộc mở cửa xe, chủ động ngồi lên ghế lái.

Đêm nay lúc ăn cơm, cô cố ý không uống rượu.

Cho nên, ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, lực chú ý cũng đặc biệt tập trung.

Khi Hàn Viễn nhắc tới chuyện sau khi mẹ anh ấy thay thận, xuất hiện hiện tượng bài xích (~không tương thích), cuối cùng nửa năm sau cũng qua đời, Nam Mộc cảm nhận được rất rõ ràng, Tần Cận Bắc đang nắm tay cô, trong nháy mắt cứng ngắc.

Cô nghĩ, hẳn là anh đang nhớ đến mẹ của anh.

Mấy tháng trước gặp lại, ở trong phòng thẩm vấn, cô tận lực gây khó khắn,hỏi Tần Cận Bắc vì sao đối với mùi của Formalin quen thuộc như vậy.

‘Mẹ của tôi từng là pháp y.’ đây là câu trả lời lúc đó của anh.

Nam Mộc đương nhiên biết vì sao Tần Cận Bắc lại quen thuộc với mùi Formalin như vậy, nhưng đó lại là lần đầu tiên cô nghe Tần Cận Bắc chủ động nhắc tới mẹ của anh ấy.

Về sau, cô mới biết được, của Tần Cận Bắc vì ung thư nên đã qua đời.

Sau đó không lâu, anh gặp phải vụ án giết người ‘thiên sứ tử vong’.

-Anh không biết, mẹ của anh có phải cũng yêu cầu cha anh, cho bà ấy được giải thoát hay không.

Trong không khí mập mờ lúc buổi tối khi vừa đến nơi, Tần Cận Bắc nói cô ở lại, nhưng cuối cùng cũng khôgn phát sinh chuyện gì, cô và anh cùng nằm trên giường. Nằm trên đó, chỉ nói chuyện phiếm.

Buổi tối đó, Tần Cận Bắc kể về chuyện mẹ của anh.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe không ra có cái gì bất thường, nhưng mà Nam Mộc có thể cảm giác được, khi nhắc đến mẹ, cảm xúc của Tần Cận Bắc không giống bình thường.

-Vụ án ‘thiên sứ tử vong’ kia, chồng của cô gái chết thứ ba kia nói, người chết đã từng nói với anh ta, không muốn lại tiếp tục trị liệu bằng hóa chất.

Tần Cận Bắc chậm rãi nói xong, ngữ điệu so với vừa rồi, cũng không có thay đổi gì.

Thế nhưng mà Nam Mộc vẫn vô ý thức nắm chặt tay anh.

Cho nên, Tần Cận Bắc mới có thể nói ra câu nói vừa rồi kia.

Là một người mẹ, cho dù bệnh tật quấn thân, cũng không muốn con của mình nhìn thấy một mặt đau đớn, yếu ớt, thậm chí là tuyệt vọng của mình; nhưng mà Tần cận Bắc không biết, thời điểm sau lưng anh, mẹ của anh có thể cảm thấy khó có thể kiên trì, nên muốn một sự giải thoát.

Nam Mộc nhìn một bên mặt của Tần Cận Bắc, tim cô, đau đớn, sau đó, cô nghiên người qua, ôm lấy thắt lưng Tần Cận Bắc.

Tư thế này cũng không phải cự kì thỏa mái, nhưng cô vẫn không điểu chỉnh, cô giống như một động vật nhỏ, cả người quấn trên thân của Tần Cận Bắc.

Cho đến bây giừo, cuối cùng cô mới hiểu rõ, vì sao, đối với Tần Cận Bắc mà nói, vụ án ‘thiên sứ tử vong’ đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất.

Đúng là vụ án này, làm cho danh tiếng của anh vang dội.

Nhưng mà, sở dĩ anh nhớ rõ như vậy, không chỉ bởi vì cuống cùng bọn anh đã cưới được cô gái nhỏ kia, cũng không chỉ bởi vì kì tích trong sinh mệnh, đã xảy ra hai lần.

Bởi vì vụ án kia khiến anh nhớ tới mẹ của anh, khiến anh nhớ đến, anh đã từng xem nhẹ cái gì, đã bỏ lỡ cái gì.

Là một người con, anh nhìn thấy bệnh tật quấn thân mẹ của mình, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ nhưng lại kiên cường của mẹ, nhưng mà anh đã quên, ngoại trừ những biểu hiện bên ngoài kia, mẹ anh còn có một mặt yếu ớt.

Cuối cùng khi Nam Mộc và Tần Cận Bắc về đến nhà, sắc trời đã rất muộn.

-Đi ngủ sớm một chút.

Nam Mộc ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên cằm anh một cái.

Tần Cận Bắc nhìn cô, sau đó, chủ động cúi đầu xuống, tới sát cô.

Lần đầu tiên cô trộm hôn anh, bởi vì anh quá, chiều cao hai gnười chênh lệch quá xa, cho nên nụ hôn kia, cuối cùng lại rơi trên cằm anh.

Kết quả sau này, cô có một thói quen hôn trộm cằm anh.

Nam Mộc nhìn gương mặt Tần Cận Bắc tiến lại gần, khẽ cười một tiếng, đặt một nụ hôn trên môi của anh.

-Tần đội trưởng, ngày mai gặp.

------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 06/11/2018

0.11415 sec| 2421.992 kb