Nửa tiếng sau, nhà Chu Dật.

Khi Hình Lệ bước vào gian phòng quen thuộc, còn có chút hoảng hốt.

Ông ta bị Lã Mậu tập kích ở trong này.

Từ ngày Chu Dật chết, lại lục tục xảy ra hai vụ án mạng, Tần Cận Bắc và Lục Kỳ đi tới hiện trường vụ án, còn ông ta và Nam Mộc ở lại bệnh viện.

Trong bệnh viện, sau khi Thẩm Toán tỉnh lại, áy náy nới với ông ta, rốt cuộc chân tướng là gì.

Hóa ra tối hôm đó, Thẩm Toán bị bà xã ông ta lấy lý do đứa bé phát sốt lừa gạt về nhà, thực ra Lã Mậu đã bắt cóc con gái của ông ta.

Lã Mậu lấy Hinh Hinh con gái Thẩm Toán để uy hiếp, bảo Thẩm Toán phối hợp tất cả yêu cầu của anh ta.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lã Mậu mang theo Thẩm Toán đến đây, bảo Thẩm Toán lừa gạt mở cửa, sau đó người tập kích Hình Lệ từ phía sau, thực ra là Lã Mậu.

Lúc Chu Dật đi từ phòng ngủ ra, liền thấy Hình Lệ ngã thẳng xuống ngay trước mắt.

Vào lúc đó, Thẩm Toán nhìn thẳng Chu Dật, gằn từng chữ:

- Đến lúc rồi.

Những lời này, cũng là Lã Mậu bày mưu đặt kế.

Khi đếm ngược cuối cùng, hiển nhiên Lã Mậu muốn Thẩm Toán tự mình mở ra đếm ngược này.

Trong chớp mắt khi Thẩm Toán vừa nói ra những lời này, đối diện, trong mắt Chu Dật hiện lên một chút hưng phán, còn cả cuồng nhiệt kìm nén đã lâu.

- Anh cho rằng, Chu Dật sẽ giấu thi thể ở trong nhà sao?

Giọng nói của Nam Mộc kéo suy nghĩ của Hình Lệ về với hiện thực.

Cô đứng ở nơi đó, ngắm nhìn bốn phía:

- Đây là nơi có khả năng nhất…

- Vách tường.

Lúc cô đang suy nghĩ, tay Tần Cận Bắc đã chạm vào một vách tường trong nhà.

Hô hấp của Nam Mộc cứng lại, ánh mắt nhìn về phía vách tường kia.

Vương Toàn Dập vốn đứng trước cô, lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện, giống như là bị dọa sợ.

Trong chớp mắt, Vương Toàn Dập chỉ cảm thấy trong bốn vách tường, giống như đều là thi thể, đang nhìn chằm chằm anh ta.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó, sắc mặt anh ta vì sợ hãi mà trở nên trắng xanh.

Im lặng trong thời gian dài, lan tràn trong căn phòng.

Không ngừng có người tiến vào hoặc ra ngoài, bận rộn làm việc, gian phòng này cũng không lớn, Nam Mộc ở bên cạnh Vương Toàn Dập thỉnh thoảng bị người ta đụng vào bả vai.

Thấy có người sắp đánh vào cô, Tần Cận Bắc dùng thân thể mình ngăn chặn lực đánh kia, kéo cô sang một bên.

Lúc âm thanh máy móc dừng lại, Nam Mộc chỉ nghe thấy tiếng hít khí lạnh của người nào đó bên tai.

Phản ứng vô cùng kinh ngạc, giống như cảm cúm vậy, nhanh chóng lây bệnh trong căn phòng không lớn lắm, rất nhanh mỗi ngõ ngách, vang lên âm thanh hít khí lạnh, hay nhỏ giọng bàn tán.

Nam Mộc lấy lại tinh thần, dời lực chú ý nhìn vách tường trước mặt.

- Mẹ nó, Hình Lệ ở trong phòng này vài buổi tối…

Vương Toàn Dập đè nặng giọng nói, anh ta muốn quay đầu nhìn phản ứng của Hình Lệ, nhưng cổ đã cứng ngắc.

Vì bảo vệ ‘Hàn Viễn’ Chu Dật đóng giả, Hình Lệ từng ở căn phòng này vài buổi tối.

Nhưng lúc đó ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hàn Viễn chân chính ở ngay trong vách tường cách ông ta vài bước.

Chỉ là Hàn Viễn chân chính, sớm đã thành một bộ xương khô.

Cách làm như vậy, đối với Chu Dật mà nói, đúng là không có sơ hở - - anh ta giết Hàn Viễn, sau đó giấu thi thể Hàn Viễn ở nơi gần mình.

Dù sao trên thế giới này, không ai sẽ hoài nghi, trong nhà ‘anh ta’, sẽ cất giấu thi thể của chính anh ta.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng suy nghĩ, sẽ khiến người ta phát lạnh.

Cả thấy bàn tay nắm cổ tay cô chậm rãi nắm chặt, Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn Tần Cận Bắc bên cạnh.

Bên tai vang lên những lời Chu Dật từng nói lần hai:

- Lương Thu Hòa còn cả Hàn Viễn, bọn họ vì tin tưởng anh, cho nên đều đã chết.

- Anh làm bọn họ thất vọng rồi, nhưng may mắn, cho đến bây giờ anh không làm tôi và Chu Vũ thất vọng.

Một giây sau, Nam Mộc giơ tay, luồn qua ngón tay Tần Cận Bắc, sau đó nắm chặt.

Vụ án liên hoàn bốn năm trước, đến lúc này, cuối cùng cũng chấm dứt.

Nhưng lúc này không ai cảm thấy thoải mái.

Sau khi mọi người tản ra, Tần Cận Bắc mang theo Nam Mộc chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên nửa đường có cuộc gọi đến.

Tần Cận Bắc quay đầu, nhìn thoáng qua tên hiển thị, không lập tức nghe máy.

Bên trong xe yên tĩnh, Tần Cận Bắc không nhận điện thoại, nhưng di động không ngừng vang lên, giống như đang tiến hành giằng co.

Cuối cùng anh vẫn nghe máy.

Nam Mộc không nghe được người trong điện thoại nói cái gì, chỉ nghe thấy Tần Cận Bắc đáp lại trước khi kết thúc trò chuyện, sau đó tắt máy.

Lúc đi đến lối rẽ, bỗng nhiên Land Rover thay đổi đường đi.

- Đi cùng anh đến một nơi, nhanh thôi.

Khoảng chừng 20 phút sau, xe Land Rover màu đén dừng trước một quán trà.

Tên quán trà là “Cao Sơn Lưu Thủy”, bốn chữ to, chữ viết phóng khoáng, mạnh mẽ có lực.

Tần Cận Bắc kéo cô đi vào trong, bảo cô ngồi xuống một chỗ trống trong đó:

- Đợi anh 10 phút.

Anh nói xong, vén tóc xõa xuống mặt cô ra sau tai, lòng ngón tay ấm áp chạm vào gương mặt cô, hơi ngữa.

Nam Mộc ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt thâm trầm của anh:

- Có phải anh muốn đi gặp cha anh hay không?

Tần Cận Bắc không cho cô về nhà một mình, không để cô ở lại trong xe, là vì vụ án trước mắt còn chưa hoàn toàn kết thúc, để cô một mình, có khả năng lại gặp nguy hiểm.

Nhưng anh không định mang cô đi gặp người kia.

Tay Tần Cận Bắc dừng lại ở đuôi tóc cô:

- Đợi anh 10 phút.

Anh không có trả lời, chỉ lặp lại câu vừa rồi.

Nói xong, anh đi thẳng vào bên trong.

*

Trong ghế lô, người đàn ông trung niên đang ngồi đợi bên trong, vẻ mặt chăm chú, lấy nước sôi rót vào trong theo miệng ấm trà, động tác không nhanh không chậm.

Sau đó rót trà vào từng chén, chậm rãi rót đầy chén trà.

Rất nhanh, hương trà tràn đầy xung quanh ghế lô.

Pha trà theo nghệ thuật pha trà xong, người đàn ông trung niên mới nâng mắt, nhìn Tần Cận Bắc mới ngồi xuống đối diện.

- Đến đây.

Tần Huấn Văn ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nho nhã anh tuấn.

Tầm mắt ông nhìn mặt Tần Cận Bắc, rất lâu cũng không rời đi.

Khuôn mặt này tương tự rất nhiều bà xã đã mất của ông, đôi mắt thâm thúy vô cùng xinh đẹ, lông mi dài, còn có gương mặt lạnh nhạt, gần như không khác biệt.

- Dùng trà.

Tần Cận Bắc nhìn bộ dạng Tần Huấn Văn nghiêm túc thưởng thức trà, cũng không cầm chén trà lên, chỉ im lặng đợi ông uống xong.

Đối với thái độ này của Tần Cận Bắc, hình như Tần Huấn Văn sớm đã quen rồi.

Lúc đặt chén trà xuống, lực của ông hơi mạnh, dây dưa một lúc mới mở miệng:

- Cha và dì Lan đã định ngày rồi.

Tần Cận Bắc giật mình, sau đó gật đầu bày tỏ đã biết.

Sau đó anh đứng dậy, rõ ràng là muốn rời đi.

- Đứng lại!

Bây giờ giọng điệu của Tần Huấn Văn không còn ôn hòa, sau khi thốt ra hai chữ, ông không tiếp tục nói chuyện.

- Con định oán cha cả đời sao?

- Cha và bạn thân của mẹ tái hôn, không cần cho con biết.

Quả nhiên Tần Cận Bắc dừng bước, nhưng không quay người lại.

Trái tim Tần Huấn Văn như bị bóp chặt, nhìn bóng lưng Tần Cận Bắc đi xa, vậy mà không nói được một chữ.

Từ khi mẹ Tần Cận Bắc qua đời, cha con bọn họ dần dần xa cách.

Nhưng quan hệ cha con chân chính chuyển biến xấu, bắt đầu từ sau hôm Tần Cận Bắc phá vụ án thiên sứ tử vong, tối hôm đó anh phá lệ chủ động quay về nhà, lại thấy Tần Huấn Văn và Lan Hân quan hệ thân mật.

Từ sau ngày đó, quan hệ giữa cha con bọn họ có vết nứt, không thể che đậy khuyết điểm hoặc vá lại.

Lúc Tần Cận Bắc ra ghế lô, bước chân rất nhanh, mãi đến khi đi ngang qua Nam Mộc, mới thoáng thả chậm bước chân.

Trước đó Nam Mộc đã cảm nhận được cảm xúc của Tần Cận Bắc có chút không đúng, nhưng lúc đó còn chưa rõ ràng như bây giờ.

Cuối cùng cũng trở về nhà, Tần Cận Bắc trở tay chống lên cửa, sau đó cúi đầu hôn cô.

Một tay anh nâng mặt cô, động tác mềm nhẹ làm trái tim người ta đều đã hòa tan, nhưng nụ hôn cũng rất mạnh bạo.

Mà tay kia của anh đã theo vạt áo của cô duỗi vào trong.

Tần Cận Bắc không phải là người đàn ông nhiều lời, đa số thời gian, thực ra không nhìn cẩn thận, cô sẽ không nhìn ra cảm xúc của anh dao động.

Nhưng hôm nay, rõ ràng anh đã đạt đến một điểm giới hạn.

Nam Mộc ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của anh, cùng anh vuốt ve, cũng giơ tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh.

Đợi nụ hôn này kết thúc, cô giống như tiểu mỹ nhân ngư nhảy lên bờ mất nước đã lâu, ngực kịch liệt lên xuống, có chút không thở nổi.

Trong nụ hôn dịu dàng lại hung ác của anh, quần áo của Nam Mộc đã bị anh kéo mà lộn xộn không chịu nổi, môi cũng hơi sưng, Tần Cận Bắc cúi đầu nhìn bộ dạng cô, giống như vừa mới tỉnh táo lại từ trong cảm xúc sâu xa nào đó, giơ tay chỉnh quần áo cô lại, sau đó hôn lên trán cô một cái.

- Anh xin lỗi.

Anh ôm cô vào trong lòng, bây giờ lực nhẹ hơn trước rất nhiều.

- Em đi tắm rửa trước.

Nam Mộc ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.

Lúc cô đi từ phòng tắm ra, thấy Tần Cận Bắc ngồi trên ghế sofa, TV đã bật lên, đang quảng cáo.

Hình như Tần Cận Bắc xem rất say mê.

Mãi đến khi cô đến gần, anh còn chưa hoàn hồn.

Nam Mộc chủ động ngồi lên chân anh, tay vòng qua cổ anh, lúc này cô và anh đều không nói gì.

Bỗng nhiên cô nhớ tới trời tối lúc trước, Tần Cận Bắc đang tắm, lúc chờ đợi, cô xem một bộ phim điện ảnh.

Là bộ phim của Nolan.

Trong đó Robyn từng nói một câu với Batman.

Không ai sẽ thích một đứa trẻ phẫn nộ, cho dù cha mẹ đứa trẻ đều mất, cho dù đứa trẻ này trải qua đau đớn đến mấy.

Cho dù ngay từ đầu người khác đều có thể lý giải đứa bé này, dần dần bọn họ sẽ không, bọn họ chỉ biết yêu cầu đứa bé làm chuyện mà đứa bé không làm được - - buông xuống chuyện đã qua, nhìn về phía trước.

Nếu đứa nhỏ này không làm được, cuối cùng đứa bé sẽ bị vứt bỏ.

- Sau đó tôi mới hiểu được, tôi nên che giấu phẫn nộ, soi gương tập luyện tươi cười, giống như đeo mặt nạ…

Cảm nhận được nụ hôn của Tần Cận Bắc rơi xuống ngực mình, trong chớp mắt bỗng nhiên Nam Mộc cảm thấy ngực cô rất nóng.

Rất đau.

- Tần Cận Bắc…

Cô cắn môi, để anh ngẩng đầu nhìn thẳng mắt cô:

- Anh sắp làm cha rồi.

Trên khuôn mặt cô tràn đầy tươi cười, khóe mắt đã có nước mắt ấm áp tràn ra:

- Sau này lúc anh mất hứng, không muốn nói mọi chuyện, thì đừng nói những lời trái ngược lại, em hi vọng anh có thể nói cho em biết, vì cho dù anh nói chuyện gì, làm cái gì, em đều sẽ không rời đi.

Sau đó Nam Mộc kéo tay Tần Cận Bắc, đặt lên bụng mình:

- Cả đứa bé sẽ không.

Bốn mắt chạm nhau, Tần Cận Bắc thấy rõ cảm xúc nóng bỏng nào đó trong đáy mắt Nam Mộc.

Đậm hơn ngưỡng mộ một chút.

Đậm hơn thích một phần.

- Nam Mộc…

Yết hầu anh khẽ trượt, hơi thở có chút nặng nề, tay để ở eo cô, ngăn cách váy ngủ, truyền nhiệt độ lòng trong lòng bàn tay cho cô.

- Anh yêu em.

- Em yêu anh.

Giọng nói của cô và anh cùng vang lên.

---------------

Dịch: BảoNhi

Biên tập: BảoNhi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 14/12/2018

0.45315 sec| 2425.75 kb