Tổ chuyên án.
Trong tổ chuyên án yên tĩnh đến mức gần như không có một chút âm thanh, Vương Toàn Dập ngồi ở đằng kia, ngáp liên tục, làm Nam Mộc không khỏi nhìn qua:
- Tối hôm qua anh lại thức đêm chơi game đấy à?
- Xuỵt…
Vương Toàn Dập làm động tác chớ có lên tiếng, vụng trộm liếc về phía Tần Cận Bắc và Lục Kỳ.
Nam Mộc hiểu ngầm cười cười, lúc này Thẩm Toán đi từ ngoài cửa vào.
- A, tối hôm qua chú Thần Côn làm đêm sao?Mới đến ạ.
Vương Toàn Dập nháy mắt ra hiệu với Thẩm Toán, ý đồ dời lực chú ý đến người Thẩm Toán.
Đợi Thẩm Toán đến gần, anh ta mới phát hiện sắc mặt Thẩm Toán có chút tái nhợt.
- Đua xe à? Nhìn tư thế này.
Thẩm Toán hữu khí vô lực liếc mắt nhìn Vương Toàn Dập một cái, rõ ràng là ngay cả xem thường cũng chẳng muốn:
- Tối qua con gái tôi phát sốt, xếp hàng rút máu xét nghiệm ở bệnh viện, lăn qua lăn lại cả đêm.
- Bây giờ tình hình thế nào rồi ạ?
Nam Mộc nâng mắt nhìn Thẩm Toán.
- Bác sĩ nghiệm máu nói là bị lây bệnh, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng cũng hạ sốt.
Nam Mộc gật đầu:
- Không sao là tốt rồi.
Lại khoảng chừng năm phút sau, Lục Kỳ luôn im lặng đột nhiên hỏi Thẩm Toán:
- Lão Trầm, buổi sáng Hình Lệ liên lạc với chú chưa?
Thẩm Toán hơi sững sờ, cúi đấu lấy di động ra xác nhận một chút:
- Không có.
- Tối hôm qua cháu thấy hai người bọn họ vào thang máy, sau đó mới đi, cũng không có gì đó không thích hợp, hai người bọn họ chưa bao giờ đến muộn.
Thường ngày vào lúc này, Hình Lệ và Hàn Viễn đã đến rồi.
Nhưng hôm nay hai người đều chưa xuất hiện.
Tần Cận Bắc nghe cuộc đối thoại của Lục Kỳ với Thẩm Toán, tầm mắt dời khỏi túi hồ sơ, nhìn thẳng về phía Thẩm Toán, giống như đang tự hỏi gì đó.
Một lát sau, Tần Cận Bắc ấn số của Hình Lệ.
Điện thoại chậm chạp không kết nối, anh mở loa ngoài, âm thanh đợi kết nối cứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh như vậy.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào âm thanh kia.
Sắc mặt bọn họ cũng theo âm thanh kia, càng ngày càng trầm.
Sau đó Tần Cận Bắc ấn số của Hàn Viễn.
- Chào quý khách, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.
Rất nhanh, giọng nữ nhắc nhở máy móc truyền từ ống nghe đến.
- Không phải là hai người bọn họ đã, đã xảy ra chuyện đấy chứ…
Bỗng dưng biểu cảm của Vương Toàn Dập cứng đờ, nhìn về phía Tần Cận Bắc:
- Bình thường lúc này Hình Lệ sớm đã đến đây rồi, Hàn Viễn cũng không có khả năng tắt máy vào lúc này…
Vương Toàn Dập còn chưa dứt lời, Tần Cận Bắc đã bật dậy khỏi ghế ngồi:
- Lão tứ đi với tôi một chuyến.
Nam Mộc nhìn bóng lưng của hai người đàn ông, muốn đuổi theo ra ngoài theo bản năng.
- Những người khác ở lại.
Ở cửa, âm cuối trầm thấp của Tần Cận Bắc vang vọng, cứ đóng đinh cô ngay tại chỗ.
Xe màu trắng chạy nhanh trên đường, chưa tới 20 phút, đã lái đến nhà Hàn Viễn.
Tần Cận Bắc và Lục Kỳ trao đổi ánh mắt, một giây sau, anh đẩy cửa chống trộm khép hờ.
Ở cửa, Hình Lệ lặng yên không một tiếng động nằm ở nơi đó.
Đèn phòng khách vẫn sáng, ánh sáng rực rỡ chiếu vào người ông ta, tình cảnh đó, trong lúc hoảng hốt làm người ta nhớ tới nhà xác.
Tần Cận Bắc nhăn mày lại, lập tức giơ tay thăm dò gáy Hình Lệ một chút, sau đó biểu cảm thoáng buông lỏng:
- Chỉ bị đánh ngất xỉu thôi.
- Hàn Viễn mất tích rồi!
Gần như là Tần Cận Bắc vừa mới nói xong, giọng nói của Lục Kỳ cũng vang lên.
Tổ chuyên án.
- Hàn Viễn mất tích rồi!
Nam Mộc tắt điện thoại, lặp lại những lời Lục Kỳ nói ở đầu bên kia điện thoại.
- Hình Lệ bị đánh ngất xỉu, đang trên đường đưa tới bệnh viện.
Tay Nam Mộc nắm chặt điện thoại, hơi phát run.
Loại run rẩy cứng ngắc này, cô làm kiểu gì cũng không khống chế nổi.
- Tôi và chú Thần Côn đến bệnh viện, Vương Toàn Dập, anh ở lại.
Cuối cùng Nam Mộc cũng để điện thoại xuống, đứng dậy, trong chớp mắt chân gần như không còn chút sức lực nào.
Vương Toàn Dập còn chưa phản ứng kịp, trong phòng còn lại hai người, gần như là biến mất ở trước mắt anh ta trong chớp mắt.
Trên đường đi đến bệnh viện, hai người trong xe đều không mở miệng nói chuyện.
Nam Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời ở phía xa có chút âm u, mây đen từng tầng từng tầng, giống như có thể đè xuống bất cứ lúc nào, chỉ nhìn như vậy, cũng làm cô có chút thở gấp.
Tiếng động lớn ngoài xe ầm ĩ và ồn ào, làm bầu không khí trong xe càng thêm yên tĩnh hơn.
Toàn bộ nơi này đều im ắng, giống như trước khi giông bão tới.
Nam Mộc ngồi ở chỗ đó, hai tay nắm chặt thành quyền, mỗi tấc trên cơ thể đều bị kéo chặt.
Hai giây sau, cô nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, chỉnh lại ý nghĩ.
Đầu tiên, mục tiêu chủ yếu của hung thủ là Hàn Viễn, trước mắt Hàn Viễn mất tích, tất nhiên Tần Cận Bắc và Lục Kỳ phải dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của ông ta.
Sau đó Hình Lệ bị tập kích được đưa đến bệnh viện, mục tiêu của hung thủ sẽ không phải là Hình Lệ, nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, cô và Thẩm Toán vẫn phải đến bệnh viện trông coi Hình Lệ, hơn nữa đợi Hình Lệ tỉnh lại, có lẽ có thể nói cho bọn họ biết một số tin tức hữu dụng.
Cuối cùng, sở trường của Vương Toàn Dập là tìm kiếm tin tức, cho nên anh ta ở lại tổ chuyên án là lựa chọn tốt nhất.
- Hình Lệ bị đánh ngất xỉu…
Nghĩ tới đây, bỗng dưng Nam Mộc mở to mắt.
Gáy đập chính xác có khả năng làm người ta rơi vào hôn mê sâu, nhưng thứ nhất, Lục Kỳ nói ở trong điện thoại, cửa nhà Hàn Viễn không có dấu vết bị cậy.
Nói cách khác, Hình Lệ hoặc Hàn Viễn chủ động mở cửa cho người tập kích bọn họ.
Trong thời gian mẫn cảm này, bất luận là Hình Lệ hay Hàn Viễn, đều khó có khả năng chủ động mở cửa cho người xa lạ, hơn nữa lúc này cũng có thể loại trừ nhân viên giao đồ ăn hoặc chuyển phát.
Thứ hai, hình thể của Hình Lệ cường tráng, nếu giao đấu chính diện, tỷ lệ ông bị đánh ngất xỉu rất thấp.
- Nói cách khác, hung thủ hẳn là thừa dịp Hình Lệ không phòng bị, đánh lén Hình Lệ ở sau lưng, dựa theo cách nói này, tình huống rất giống với lão Nguyễn bị giết hại!
- Hung thủ và lão Nguyễn, Hình Lệ đều quen nhau, hơn nữa có thể làm hai người không phòng bị, còn liên quan đến vụ án bốn năm trước, rốt cuộc…
Lông mày Nam Mộc nhíu chặt lại, đôi mắt đen tuyền híp lại.
Trong mắt cô, có cuồn cuộn cảm xúc phức tạp mà lại xoắn xuýt.
Cô không muốn suy nghĩ đến khả năng kia.
Nhưng mỗi khi bước về phía trước một bước, cô cảm thấy khả năng kia là giải thích hợp lý nhất.
- Chú Thần Côn, chú có nghĩ tới không, hung thủ có khả năng ở đây…
Trong chớp mắt, phanh gấp lại, Nam Mộc không hề phòng bị, cả người vì quán tính ngã thẳng về phía trước, may mà dây an toàn giữ cô lại.
Trong giây lát tầm mắt chạm đến một con chó nhỏ chạy qua phía trước, Nam Mộc mới hiểu được.
- Đêm qua…
Hai tay Thẩm Toán nắm chặt tay lái, có chút run run, ngay cả môi cũng run nhè nhẹ.
Nam Mộc thấy vẻ mặt Thẩm Toán phức tạp, tâm sự nặng nề, có chút không đành lòng:
- Chú Thần Côn, bây giờ không phải lúc tự trách, đến bệnh viện quan trọng hơn, đợi Hình Lệ tỉnh lại, nói không chừng lại nói cho chúng ta biết tin tức quan trọng.
Cuối cùng hai người cũng tới bệnh viện, bỗng nhiên di động của Thẩm Toán vang lên, ông ta nhìn thoáng qua không định nghe máy, Nam Mộc nhanh mắt liếc thấy tên hiển thị trên màn hình là ‘bà xã’.
- Chú Thần Côn, chú nghe máy đi, nói không chừng có chuyện gì quan trọng.
Nam Mộc vỗ nhẹ vai Thẩm Toán, trấn an ông ta.
Thẩm Toán do dự một lát, màn hình đã tối đi lại sáng lên lần hai, bây giờ ông ta nhanh chóng nghe điện thoại.
- Lão Trầm, đứa bé xảy ra chuyện rồi, ông nhanh tới đây!
Vợ Thẩm Toán khóc lóc nức nở, giọng nói khàn khàn lại tuyệt vọng, xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Nam Mộc.
----------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/12/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo