Tháng mười ở thành phố Nam Giang, liên tiếp mấy ngày sương mù, ngày hôm sau rốt cuộc cũng nghênh đón một ngày trời sang khi trong, một ngày tốt lành.

Trong phòng họp, Hàn Vệ Nghiệp ngồi ở chỗi đó, trong tay là một cái bình gốm cổ.

Thẩm Toán nheo mắt rồi liếc mắt nhìn Hàn Vệ Nghiệp một cái, thân thể lại ngồi thẳng tắp, đến tóc cũng chải cẩn thận, tỉ mì.

Nhân dịp hàn cục trưởng trở lại, chiến trận của thẩm toán luôn đặc biệt lớn, hận không thể đêm mình giống như người chủ trì hôn lễ, trang phục từ đầu đến chân thay đổi hoàn toàn.

Vương Toàn Dập thường xuyên thẳng thắng nói với ông:

- Cũng không phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, mù quáng thể hiện cái gì.

Mỗi khi như lúc này, Thẩm Toán sẽ khinh thường trả lười:

- Cậu thì biết cái gì, đây là nâng cao tố chất lão đồng chí, thời thười khắc cũng không thể buông lỏng mình.

- Công tác phá án và bắt giam của bản hành giết người trước, phi thường thành công, tất cả mọi người đã vất vả rồi.

Hàn Vệ Nghiệp nhìn mọi người, giọng điệu phấn chấn, thanh thanh giọng tiếp tục nói:

- Nhưng mà, vụ án giết người này vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.

Hàn Vệ Nghiệp nói tới đây, tạm dừng một chút, tầm mắt đảo qua năm người khác ở đây.

Vụ án này, hoàn toàn chính xác là chưa thực sự kết thúc.

Vụ án giết người liên hoàn bôn năm trước, hung thủ lấy danh nghĩa của bốn kị sỹ Thiên Khải để giết người, “trừng phạt” người có tội, trong đó, vụ án dưới danh nghĩa kị sĩ thứ nhất và kị sĩ thứ hai đã xảy ra.

Bốn năm trước vào nagỳ 23 tháng 7, tổ chuyên án bắt đầu triển khai hành động, kết quả là hy sinh hai tổ viên.

Bốn năm sau, đội cảnh sát hình sự thep manh mối hung thủ lưu lại, tra ra sự thật về việc ngộ độc tập thể của bốn mươi bốn trẻ mồ côi tàn tật tại viện Phúc lợi Viên Viên.

Thế nhưng sở dĩ đội cảnh sát hình sự điều tra vụ án này, nguyên nhân gây ra là, Nguyễn Thiệu Lăng chết.

Nguyễn Thiệu Lăng chết, không phải là kết thúc, mà là cuối cùng án liên hoàn đã bắt đầu.

Hàn Vệ Nghiệp dừng lại một thời gian này, tất cả mọi người của đội cảnh sát hình sự đều nghĩ đến tình trạng chết thảm hại của Nguyễn Thiệu Lăng trước đây.

- Chuyện của bốn năm trước vẫn chưa kết thúc, là thời điểm vẽ lên một vòng tròn, ánh mắt Hàn vệ Nghiệp chậm rãi thu hồi lại, trải qua các vụ án trước mọi người điều đã chiến đấu với hung thủ, đều đã tương đương cso kinh nghiệm, tôi đối với mọi người, rất có lòng tin!

- Hàn cục trưởng, ý của ngài là, thành lập tổ chuyên án, chúng ta tiếp tục điều tả vụ án liên hoàn 4 năm trước?

Hình Lệ nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Hàn Vệ Nghiệp gật gật đầu.

- Tiểu Hình có tiến bộ, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.

- Hàn cục trưởng, tổ trưởng tổ chuyên án ……

Lần này người đặt câu hỏi là Vương Toàn Dập.

Nhất thời, ánh mắt mọi ngừi vô ý thức đều tập trung trên người Lục Kì.

Bốn năm trước, Tần Cận Bắc hoàn toàn xứng đáng với chức tổ trưởng tổ chuyên án, nhưung mà, hiện tại thì sao?

---------------ta là đường phân cách---------------

Giữa trưa, phân cục ở Nam Hồ.

Lần nữa gặp lại Tần Cận Bắc, vẻ mặt của Mạnh Vĩ cứng đờ hươn nửa ngày, mới rút cuộc lấy lại tinh thần.

Trong lúc hốt hoảng, Mạnh Vĩ luôn cảm thấy có mấy phần không chân thực.

Người mai danh ẩn tích bốn năm, đột nhiên lạ xuất hiện lần nữa.

- Tần đội trưởng.

Cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Mạnh Vĩ thốt ra, chính là xưng hô quen thuộc kia, nhưng trong nháy mắt mắc ở cuống họng.

Nhìn Tần Cận Bắc, anh không có khả năng không nghĩ tới hai người kia.

Tỏng tổ chuyên án năm đó, anh và Lương Thu tuổi gần bằng nhau, Lương Thu thoạt nhìn là người trung thực, nhưung hết lần này tới lần khác lại là người xấu, hai người ở chung, thường thươngf ghét bỏ lẫn nhau, quan hệ ngược lại càng nagỳ càng tốt.

Về phần Chu Dật, tuy rằng quan hệ với anh ta không thân thiết như với Lương Thu, thế nhưng nói cho cùng, cũng ở chung với nhau thời gian dài như vậy, nhiều ít cũng có tình cảm.

Bốn năm trước, Chu Dật, Lương Thu trong hành động bắt giữ đó đã hy sinh, từ đó về sau, Mạnh Vĩ không gặp lại Tần Cận Bắc.

Mãi cho đến, hôm nay.

Mạnh Vĩ nhìn Tần Cận Bắc, nhìn một thười gian rất là lâu, cảm xúc mới dần dần bình phục.

- Tần đội trưởng, anh hôm nay đến, có phải là……

Chuyện Nguyễn Thiệu Lăng bị giết hại, còn có tại hiện trường phát hiện lá bài Tarot, Mạnh Vĩ đều đã nghe nói.

Kì thật từ sau khi biết chuyện kai, Mạnh Vĩ liền nghĩ qua, sẽ có hay không có một ngày như vậy, Tần Cận Bắc lại xuất hiện một lần nữa, triệu tập những thành viên còn lại của tổ chuyên án.

- Tần đội trưởng.

Mạnh Vĩ đưua tay gãi gãi cái trán, biểu lộ có chút khó khan, một câu nói mà ấp a ấp úng.

- Tôi…….. và bạn gái sắp kết hôn rồi.

- Người bạn bốn năm tước kia à?

Tần Cận Bắc nhớ tới bốn năm trước, Mạnh Vĩ đã từng nhiều lần nahức tới người bạn kia, lúc vụ án giết người cuối cùng ấy, lúc thả con mồi, còn mượn cô bé kia trợ giúp.

Mạnh Vĩ gãi gãi đầu, dường như là có chút xấu hổ.

- Chính là cô gái đó, chúng tôi đã ở bên nhau.

- Tần đội.

Mạnh Vĩ hơi hé miệng, dường như hạ quyết tâm thật lớn mới mở miệng.

- Tôi không muốn lại mạo hiểm, thật xin lỗi.

Nói xong cậu ta rủ mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt của tần Cận Bắc.

Qua một lúc thật lâu, Mạnh Vĩ vẫn không nghe Tần Cận Bắc trả lời.

Ngay sau đó, Tần Cận Bắc nâng tay, vỗ vỗ lên vai Mạnh Vĩ.

- Tôi hiểu được.

Lựa chọn của Mạnh Vĩ không có gì đáng trách, có người nào lại không mong muốn sống an an ổn ổn, huống chi, cậu ta sắp kết hôn.

- Mạnh Vĩ, bảo trọng.

Tần Cận Bắc nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh dần xa, Mạnh Vĩ theo bản năng gọi một tiếng

- Đội trưởng Tần!

Chỉ là sau cái xưng hô đó, cậu ta lập tức ngây ngẩn cả người, không biết nên nói cái gì.

Trong cổ họng như có một cái gì đó bắt ngang, làm cho cậu thủy chung không nói ra được một lời nào.

- Tần đội trưởng, bảo trọng.

Một lúc thật lâu sau, giọng nói của Mạnh Vĩ lại vang lên.

Chờ Mạnh Vĩ nói xong, Tần Cận Bắc đang đứng tại chỗ cũ, lần thứ hai bước về phía trước.

Rời phân cục ở Nam Hồ, di động của Tần Cận Bắc bỗng nhiên vang lên một in nhắn, là Nam Mộc nhắn đến.

Chỉ có bốn chữ.

- Anh đã trở lại.

Tần Cận Bắc nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình vài giây, theo quán tính nhíu nhíu mày, cho đến khi ánh sang trên màn hình chuyển thành một màu đen kịt, mới đêm điện thoại cất vào túi.

----------------ta là đường phân cách----------------

Lúc từ phòng họp đi ra, Nam Mộc nhìn thấy vài người khác đã trở về, coo không vội vàng đi theo sau, mà là gửi cho Tần Cận Bắc một tin nhắn.

Chó dù lúc ban đầu, trong đầu cô hiện lên một nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh, cô liền hiểu được.

Tần Cận Bắc muốn trở về.

Cho dù bốn năm trước phát sinh chuyện gì, Tần Cận Bắc thủy chung vẫn là người tiếp cận gần nhất với tên hung thủ kia, cũng là người có khả năng bắt được hung thủ nhất trong hiện tại.

Tổ trưởng tổ chuyên án, trừ anh ra không thể là ai khác.

Nhưng mà mọi người một mực chờ đến chạng vạng tối, từ đầu đến cuối Tần Cận Bắc vẫn không xuất hiện tại đội cảnh sát hình sự.

- Tôi nói chứ, Tần đại đội trưởng thật sự sẽ đến sao? Lúc nào đến?

Từ giữa trưa đến giừo, trong lòng Vương Toàn Dập kìm nén một đống vấn đề, thế nhưng mọi người không ai trả lời với cậu, cuối cùng, cậu đành phải tiến đến bên cạnh Nam Mộc lần nữa.

- Tiểu Mộc Đầu, cô khẳng định biết, dù sao cô và Tần đại đội trưởng…….

Vương Toàn Dập mỉm cười rồi nháy mắt với cô.

- Đúng không. Hắc hắc.

Nam Mộc vốn đang suy nghĩ cái gì bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu ta, khóe miệng hơi cong lên, “haha”.

Một lúc sau, người của đội hình cảnh lần lượt rời đi.

Ngoài ý muốn chính là, hôm nay vậy mà Lục Kì là người rời đi sớm nhất, Nam Mộc và Vương Toàn Dập lại là những người cuối cùng.

Ra khỏi đội cảnh sát hình sự, đi chưa được bao xa, lực chú ý của Nam Mộc lập tức bị một chiếc xe màu đen trên đường hấp dẫn.

Trải qua chuyện lần trướcVương Toàn Dập thấy Tần Cận Bắc chạy nhanh hơn so với bất kì ai, Nam Mộc quay đầu lại, liền phát hiện Vương Toàn dập đã sớm không thấy tăm hơi đâu cả.

Cô có chút buồn cười. tiếp tục đi về phía Tần Cận Bắc.

- Anh đã trở về.

Sau khi lên xe, Nam Mộc nhìn người đàn ông trước mắt, lặp lại một lần nội dung tin nhắn.

Lần này, anh thực sự đã trở về rồi.

Khóe môi Tần Cận Bắc nhẹ nhàng nâng lên, sau đó, ngón tay thon dài hữu lực của anh đan xen qua ngón tay của cô, chế trụ.

Lực đạo ở tay của anh lớn hơn so với bình thường, dường như, là cố gắng muốn bắt lấy cái gì.

Lại dường như, chỉ là ảo giác của cô.

- Tần Cận Bắc, em không biết phía trước là cái gì, nhưng con đường sau này, em sẽ cùng anh đi đến cùng.

------------

Dịch: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 03/10/2018

0.42148 sec| 2427.453 kb