Chiếc Audi màu trắng từ một ngõ hẽm mang phong cách cổ xưa uốn lượn đi ra, qua thật lâu, cuối cùng mới dừng lại một địa phương mà Nam Mộc cảm thấy quen mắt.
Vẫn là những ngôi nhà cổ được xây bằng gạch đỏ, những ngọn đèn nhìn như cũ kĩ, nhìn thực khác người, nhưng nó làm nổi bật lên gạch đỏ tường trắng, có một phong vị khác.
Ngay trước khi lên xe, Nam Mộc nghe Lục Kì nhận một cuộc điện thoại. Câu cuối cùng trước khi gác máy là:
- Tam ca, em đi cùng cô ấy.
Cô đại khái liền hiểu trường hợp hôm nay là như thế nào.
Trước đó Tần Cận Bắc có từng nói qua, gần đây muốn cùng các anh em tụ họp một chút, vừa lúc hôm nay bản án của viện mồ côi kết thúc, cho nên tụ họp, hẳn là vào hôm nay.
Lục Kì mang theo Nam Mộc cùng đi, xe nhẹ nhàng theo đường quen một đường đi vào trong, qua hai lần rẻ, cuối cùng cũng dừng lại, tiếp đấy anh đưa tay đẩy cửa đi vào một phòng bao.
Khi Nam Mộc và Lục kì xuất hiện, trong phòng đã có ba người đàn ông.
Ngoại trừ Tần Cận Bắc, còn có hai người đàn ông lạ mặt, hẳn là trước đây đã có lúc gặp nhau, Tần Cận Bắc và Lục Kì đều gọi là lão Ngũ, lão Lục.
Hai người đàn ông xa lạ, trong đó có một người có khuông mặt chứ quốc (mặt vuống đấy), nhìn có chút hung dữ, một người khác có đôi mắt một mí, hình dáng thanh tú, nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
- Tứ tẩu tới rồi, tứ ca, anh cũng không giới thiệu….
Người đàn ông khuôn mặt chữ quốc vừa mở miệng, liền bị bàn tay của người đàn ông bộ dạng thanh tú đập một phát vào sau lưng.
- Ngươi muốn chết, không có mắt nhìn người à.
Người đàn ông bộ dạng thanh tú liếc mắt qua Tần Cận Bắc ra ý một cái, sau đó đứng dậy, đi về phía Lục Kì và Nam Mộc, thái độ mười phần thân thiện.
- Chị dâu, tên của tôi là Trương Dụ, gọi tôi…….
- Gọi anh ta là Hồng Tửu là được, hai cái tên Trương Dụ và Hồng Tửu cũng như nhau, đây là cách gọi khi đùa dỡn.
Người đàn ông mặt chữ quốc cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Nam Mộc, mang vẻ mặt tò mò đánh giá Nam Mộc.
- Chị dâu, tôi gọi là Chu Tử Văn, gọi tôi là lão Ngũ là được, rất hân hạnh được gặp chị.
Khi nói chuyện ánh mắt Chu Tử Văn lượn quanh Nam Mộc và Lục Kì một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Mộc.
Trương Dụ nhìn thấy Lục Kì đến, rất nhanh hàn huyên cùng Lục Kì, mà Chu Tử Văn dường như hứng thú với Nam Mộc càng lớn hơn, thâm chí dứt khoát lôi kéo Nam Mộc ngồi một bên.
- Chị dâu…….
- Gọi tôi là Nam Mộc là được.
Nam Mộc có chút lúng túng giật giật khóe miệng, lần đầu tiên vừa nhìn thấy Chu Tử Văn, còn cảm thấy tứng mạo của anh ta có chút hung dữ, lại không nghĩ rằng tính cách người đàn ông này lại rất khác biệt, quả nhiên là tương phản mạnh mẽ.
- Được, chị làm sao biết Tam ca, nhưng mà Tam ca cũng thật im lặng, có bạn gái xinh đẹp nhưu vậy cũng không mang ra khoe khoang.
Chu Tử Văn xoa xoa đôi bàn tay, cười “hắc hắc”, quay đầu nhìn về phí Tần Cận ắc một cái, ba người bên kia cũng trò chuyện hăng say, nhưng mà đại đa số là Trương Dụ nói còn Tần Cận Bắc và Lục Kì cũng không chủ động chọn câu chuyện.
Trương Dụ thật sự nói nhiều, lại là lâu ngày không gặp, cũng không cần người khác khơi mào câu chuyện.
- Bốn năm trước chúng tôi đã biết nhau.
Nam Mộc cũng nhìn thoáng qua hướng kia, vừa lúc Tần Cận Bắc nâng mắt, đối diện với ánh mắt của cô.
Một cái liếc mắt kia, mang theo ẩn ẩn ý cười, khắc chế nhưng lại lớn mật, going như đêm hôm đó, anh quấn lấy cô, ánh mắt theo bàn tay nhfin vào bên trong váy ngủ của cô.
Trên mặt Nam Mộc nóng lên, lập tức thu lại ánh mắt.
- Bốn năm trước?
Lần này, Chu Tử Văn kém chút nữa nói tục theo thói quen.
- Thật hay giả, tam ca thật sự là có thể luôn giữ kín miệng như thế.
Chu Tử Văm nhìn Nam Mộc, trong ánh mắt không che giấu sự hiếu kì.
- Nhưng mà bốn năm trước Tam ca rất lợi hại, chị không biết, năm đó chỉ một câu nói mà Tam ca có thể làm cho tiểu cô nương nhà người ta khóc, đến cháu gái của Hàn cục kia thấy Tam ca liền khóc.
Nam Mộc bị Chu Tử Văn chọc cười, nhưu thế nào cũng không thể tưởng tượng được cái hình tượng kia của anh.
- Vì sao?
- Cái tính khí kia của Tam ca, chê tiểu cô nương nhà người ta phiền thôi, nhưng mà tiểu cô nương kia thật rất có thành tựu, đặc biệt rất quấn người, có một lần Tam ca bị quấn mãi, ngữ khí nặng nề, liền làm cho người ta khóc nói, sau này, anh ấy phát hiện chiêu này rất có tác dụng, đặc biệt có thể đối phó với mấy tiểu cô nương quấn người, thường lạnh mặt, nói hai câu nặng lời, liền có thể đuổi người ta chạy.
Nam Mộc sứng sờ, nhớ lại tình hình lúc trước khi cô ở chung cùng Tần Cận Bắc.
Cô giống như cũng rất quấn người?
Làm bộ sợ tối đi vào nhà anh, mượn cớ say rượu trộm thân anh……
Lịch sử đen tối của cô, nếu thật sự tính lại, đoán chừng cũng không ít.
- Ai…. Nhưng àm chị dâu, chị làm thế nào có thể bắt được Tam ca? Cái tính khí kia của Tam ca, chúngt ôi thật sự cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời đấy, rõ ràng có rất nhiều tiểu cô nương theo đuổi, lại thật thẳng tay đuổi hết người ta đi, thật là người no không biết cảnh của người đói mà.
Nam Mộc có chút buồn cười lắc lắc đầu, nói ra bốn chữ châm ngôn.
- Tử triền lạn đánh. (Chết cũng quấn lấy).
- Giả vờ khi thích hợp.
Qua hai giây, cô lại bổ sung nói.
- Cao thủ!
Chu Tử Văn nghe xong, giơ ngón tay cái lên với Nam Mộc.
- Tính tình này của tam ca chỉ có chị mới trị được.
Tần Cận Bắc, Lục Kì, Trương Dụ, Chu Tử Văn những người này đã lâu không tụ họp, giữa anh em lại lần nữa tụ họp, bầu không khí vô cùng tốt, Trương Dụ và Chu Tử Văn hết lần này tới lần khác đặc biệt nói nhiều, trong suốt bữa cơm, cơ miệng dường như chưa dừng lại.
Qua ba tuần rượu, Nam Mộc trông thấy Tần Cận Bắc bên cạnh đứng dậy, ngay sau đó, Lục Kì cũng theo đi ra ngoài.
- Tôi nói Tam ca và Tứ ca, tuy nói nhiều năm không không tụ họp như vậy, tình cảm vẫn thật tốt, đến đi nhà vệ sinh cũng đi cùng nhau.
Chu Tử Văn hào hứng tăng vọt, tối nay uống nhiều rượu, khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, khi nói chuyện còn đánh ợ một cái.
Lần này, vậy mà Nam Mộc không bật cười, cô ngồi ở chỗ đó, nhìn hai người Chu Tử Văn và Trương Dụ say chếch choáng ngồi nói chuyện khí thế ngất trời, trong lòng cô có chút bất an.
Đợi một lúc, Tần Cận Bắc và Lục Kì vẫn chưa trở về, Nam Mộc nhìn đồng hồ, có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Ai ngờ cô vừa mới đi tới cửa, thì đã có người đẩy cửa tiến vào.
Cô ngẩng đầu, nhìn trên mặt anh tuấn ôn hòa của Lục Kì đã mang theo men say, nhưng ánh mắt của anh lại vẫn rất thanh tỉnh.
- Ra ngoài hít thở không khí?
Anh nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nam Mộc gật gật đầu, đi theo.
Cuối tháng 9, nhiệt độ ở thành phố Nam Giang chợt hạ, trong đêm, không khí lạnh chợt tập kích người.
Lục Kì không mang cô đi quá xa, cậu ta dừng lại bên cạnh ngọn đền đường, sau đó xoay người, nhìn cô.
Trong một đoạn thời gian thật lâu, Lục Kì đều không chủ động mở miệng, anh chỉ nhìn cô như vậy, ánh mắt theo khuôn mặt của cô một đưuòng trượt xuống.
Dường như, dùng ánh mắt cách một khoảng không phác họa bộ dáng của cô.
- Sư phụ……
Nam Mộc vừa mới gọi một tiếng đã bị Lục Kì cắt ngang.
- Tiểu Mộc Đầu, từ ngày em gọi anh là sư phụ trở đi, sưng hô này, sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Anh nói xong, khóa môi nhẹ nâng lên, men say trên mặt phảng phất như bị gió đêm thổi tan.
Giưuã anh và cô, chỉ dừng lại ở tình thầy trò.
Đây là lời chúc phúc tốt nhất anh có thể cho Nam Mộc.
-------------------ta là đường phân cách--------------------
Khi Nam Mộc được Tần Cận Bắc mang về, cũng ẩn ẩn men say.
Tửu lưuọng của cô vốn không tốt, bình thường cũng rất ít uống rượu, chỉ khi cùng bạn bè mưới uống, cũng rất ít khi từ chối, đêm nay khso có được bầu không khí tốt, Chu Tử Văn đánh bạo rót cho cô hai ly, Tần Cận Bắc bên cạnh thế mà cũng không ngăn cản.
Mãi cho đến khi đến ly thứ ba, cuối cùng anh cũng đưa tay phủ lên ly rượu của Nam Mộc.
- Được rồi.
Lúc này Chu Tử Văn mới hậm hực coi như thôi.
Khi Nam Mộc xuống xe, vẫn đứng không vững, chờ đến lúc bên trong thang máy không có người, cô dứt khoát đưa tay ôm cổ Tần Cận Bắc, cả người phải dựa vào thân thể của anh mới có thể đứng vững.
- Không thể uống còn uống đến sảng hoái như vậy?
Anh cười, tâm trạng dường như cũng không tệ.
Nam Mộc bĩu môi, đưa tay chọc chọ anh, có chút bất mãn.
- Vậy mà anh cái gì cũng không ngăn cản em lại.
- Anh muốn nhận một chút phúc lượi vào ban đêm.
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, anh đưa tay ôm cả eo cô, mang theo cô đi về phía trước.
Tối nay Nam Mộc thực sự say, ban đêm uống rượu có nồng độ cao, mới vừa vào tới phòng, cả người cô đều xụi lưo trên ghế salon, đến giày và áo khoác ngoài cũng là Tần Cận Bắc giúp cô cởi.
Cởi áo khoác ngoài xong, tay của anh cũng không dừng lại, từ vạt áo của cô luồn vào bên trong, ra phía sau lưung cô, muốn cởi đi áo ngực của cô.
Cô đưa tay muốn đẩy Tần Cận Bắc ra, lại tùy tiện bị anh khống chế cả ahi tay.
Nụ hôn của anh, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, giống như muốn khơi dậy dục vọng nơi sâu nhất của thân thể cô, sau đó, thân thể cô nhưu bị bốc chay.
Miệng đắng lưỡi khô.
Cô ngẩng đầu lên muốn đi uống nước, lại bị Tần Cận Bắc chế trụ cái cằm, sau đó một nụ hôn sâu, giống như muốn dây dưa đến chết mới thôi.
Thân thể của cô, mềm đến như hóa thành một vũng nước, nhưng lại bị một trận lửa thiêu đốt.
Cảm giác cực hạn mà lạ lẫm nhanh chóng xâm nhập giác quan của cô.
- Nam Mộc, tin anh không?
Anh hôn cô, âm thanh mang theo sự kiềm chế run rẩy.
Bốn năm qua, anh không thể tin tưởng mình, thế nhưng giờ phút này, anh hỏi cô, tin anh không.
Nam Mộc nhìn gnười đàn ông trước mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh.
Thâm thúy, mê người.
Cô chưa từng nhìn thấy, một đôi mắt người dàn ông nào có thể đẹp như vậy.
Giống như là có một loại lựuc lượng, ôm lấy cô không ngừng tới gần cô.
- Em tin.
Một giây sau, cô thoáng dùng sức, kéo thấp cổ của anh, sau đó hôn trên cằm anh một cái.
- Em yêu anh.
Nam Mộc, tin anh không?
Em tin.
Em yêu anh.
--------- the end----------
-----------
Dịch: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com nagỳ 02/10/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo