Hình ảnh trước mắt Nam Mộc rất lâu không xua đi được.
Buổi chiều, cô gái vốn đang nói đùa với cô sau khi nhận một cuộc điện thoại thì cả người bỗng nhiên ngây dại.
Nam Mộc trơ mắt nhìn cô gái đó hụt chân, lăn từ trên cầu thang xuống, bản thân cô lại không bắt kịp được cô ấy.
Đầu cô gái bị va chạm với tầng cầu thang cuối cùng, nơi thái dương chảy máu, bộ dạng chật vật không chịu được, nhưng cô ấy chỉ ngơ ngác nằm đó, giống như hoàn toàn không thấy đau.
- Ngã chỗ nào, để mình xem một chút ... - Nam Mộc nhanh chóng đuổi theo, còn chưa nói hết lời thì đã thấy hàng môi cô gái tái nhợt giật giật.
- Anh của mình khi làm nhiệm vụ bị kẻ bắt cóc nổ súng bắn chết....
*
Từ sau ngày ấy, trong đầu Nam Mộc dường như đã bị cát lún nhấn chìm, tràng cảnh đó lại một lần nữa xuất hiện trong trí não cô hết lần này đến lần khác.
Gương mặt của cô gái trắng bệch như tờ giấy, dòng máu đỏ thẫm thuận thế trượt xuống mang màu sắc chói mắt.
Nam Mộc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Cận Bắc, môi hơi mở, nhưng lại không nói thành tiếng.
Cô chỉ khổ sở, nhưng hình như trừ lần đó ra thì cũng không còn chuyện gì để nói nữa.
Cô không nói gì, nhưng dường như anh lại nghe hiểu rằng cô muốn hỏi gì.
- Nhớ kỹ những người được cứu sống, không quên những người đã hi sinh.
Thật ra cô muốn hỏi Tần Cận Bắc rằng anh đã làm cảnh sát lâu như vậy rồi, khi gặp những chuyện như vậy phải đối mặt ra sao, tuy nhiên câu hỏi đó đã ngừng lại.
Vấn đề này dường như sẽ chọc tới nỗi đau của anh.
Nhưng cô không nói gì cả, anh chỉ nhìn đã hiểu ra rồi.
- Tại sao lại muốn làm cảnh sát? - Tần Cận Bắc nhìn cô hỏi ngược lại.
Giọng nói của anh dưới ánh sáng mờ ảo của đèn hành lang có phần đặc biệt trầm lắng.
Cô ngửa đầu, yên lặng nhìn anh, trong bóng đêm, dáng vẻ của anh nhìn nhu hòa hơn một chút so với ngày thường, hàng lông mày của Tần Cận Bắc đặc biệt đẹp, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, giữa hai đầu lông mày lại thể hiện ra tính công kích khó diễn tả bằng lời.
Cuộc sống của Tần Cận Bắc tựa như một chiến trường, khi đối mặt với tội phạm, tính công kích và loại khí thế áp bách đó của anh hoàn toàn chính là ưu thế.
Nhưng tối nay, thần sắc của anh lại bình thản hơn rất nhiều.
Càng giống như một thầy hướng dẫn tha thứ, hướng dẫn từng bước một.
- Năm em học cấp ba, ba mẹ em náo loạn ly hôn - Giọng nói của Nam Mộc bình tĩnh vang lên trong màn đêm - Trước mặt em, bọn họ chưa bao giờ làm ầm lên hay đánh nhau, nhiều nhất cũng chỉ chiến tranh lạnh. Đến một buổi chiều, em vốn dĩ nói rằng sẽ đến nhà bạn làm bài tập, kết quả trở về sớm, lúc ấy em phát hiện cánh cửa nửa khép, khi đẩy cửa ra nhìn, trong phòng khách lộn xộn lung tung, mẹ của em ngồi trên sàn nhà trong phòng ngủ, trên cổ còn có một dấu ấn đỏ rất sâu."
Cô nhẹ nhàng nói, gương mặt vẫn không xuất hiện dao động biến hóa gì.
- Sau đấy em mới biết được những lúc em không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
- Khi đó, em đi học không vào, lúc trở về hoàn toàn không muốn học, thành tích ngày càng xuống dốc, em thậm chí còn cảm thấy rằng thành tích càng tụt nhiều càng tốt, như vậy ba mẹ em cũng sẽ không đánh nhau, sẽ không ly hôn...
Cô dừng lại một lát, rồi nói tiếp:
- Người bên cạnh đều nói thi đại học là bước ngoặt của cuộc đời học sinh, nhưng khi đó em vốn không biết sau này mình sẽ làm gì, muốn làm gì.
Cho đến hôm mở cửa một ngày của học viện Nam Đại, cô tới buổi tọa đàm của Tần Cận Bắc.
- Cái ngày Nam Đại mở cửa, em nghe buổi tọa đàm của anh, anh nói về vụ án ấn tượng nhất chính là vụ án cái chết của Thiên Sứ đó, khi ấy mục tiêu cuối cùng của hung thủ là một bé gái ung thư...
Bốn mắt nhìn nhau, cô ngẩng đầu nhìn Tần Cận Bắc, trong ánh mắt rã rời dần rõ ràng hơn.
- Anh nói bé gái sau đó đã được cứu, hơn nữa hiện giờ đã lên tiểu học rồi. Hung thủ năm ấy đều giết những bệnh nhân thân mang bệnh nặng, bởi vì hung thủ cho rằng hành vi của bản thân chính là giải thoát thống khổ cho những bệnh nhân đó.
Nhưng không có bất kỳ người nào hoặc sự việc nào có thể tùy ý quyết định sự sống chết của một con người.
Kể cả bệnh tật.
Tần Cận Bắc khi trước cứu được bé gái từ trên tay hung thủ, mà bé gái bị bệnh nặng kia rõ ràng vẫn còn may mắn sống sót.
Trong cuộc sống của một con người lại xảy ra đến hai lần kỳ tích.
Khoảnh khắc ấy, dường như đám sương mù quẩn quanh trước mắt Nam Mộc đột nhiên dần tan biến.
Giọng nói của cô vẫn mang theo giọng mũi, âm cuối yếu ớt.
Những lời này nghe như đang trêu chọc anh, nhưng ánh mắt Nam Mộc đều nghiêm túc và trịnh trọng hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Tần Cận Bắc là phương hướng mà cô đã tìm được trong khoảng thời gian mờ mịt nhất.
Cô giấu cha mẹ ghi danh vào trường cảnh sát, khi huấn luyện thể năng phải tập luyện đến mức nôn mửa, té xỉu, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.
Đại khái như người khác nói chính là sức mạnh tín ngưỡng.
- Vậy còn anh?
Cô hỏi ngược lại.
Cô đột nhiên có chút tò mò vì sao Tần Cận Bắc lại làm cảnh sát.
Lần đầu tiên Nam Mộc biết Tần Cận Bắc thì anh đã là truyền kì khí phách hào hùng trong giới cảnh sát, được vô số người bàn luận rồi.
Thật ra nếu không nhìn thấy Tần Cận Bắc mặc bộ đồng phục cảnh sát thì Nam Mộc rất khó tưởng tượng người đàn ông trước mặt này là cảnh sát.
Trong ấn tượng của cô, cảnh sát hẳn phải như Lương Thu Hòa, chính trực như cây Bạch Dương cứng cỏi đứng dưới ánh mặt trời, chứ không phải như Tần Cận Bắc.
Tần Cận Bắc vẫn luôn chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người khác liên tưởng tới những nam sinh hư không chịu sự quản thúc trong trường kia.
Ưu tú xuất chúng lại trái ngược lại với ngoại hình.
Cô đã từng thấy Tần Cận Bắc nhiều lần, có thể khiến cô khi nhìn Tần Cận Bắc có thân phận cảnh sát này chỉ có hai lần.
Lần đầu tiên là trong buổi tọa đàm của Nam Đại.
Một lần khác chính là khi Tần Cần Bắc trả lời vấn đề mà cô không thể nói ra khỏi miệng.
- Nhớ kỹ những người được cứu sống, không quên những người đã hi sinh.
Ngay tức khắc, cô thấy được trong mắt anh những thứ bình thường không thể nhìn thấy được.
Thứ kiên định không thể lay động.
- Tại sao anh lại làm cảnh sát?
Hai con ngươi sáng ngời đen láy của cô như đang tỏa sáng, như đang muốn nhìn thật kỹ nơi đáy mắt anh.
Nam Mộc trông thấy hầu kết của anh hơi chuyển động, ngay sau đó chiếc chìa khóa trong tay cô bị Tần Cận Bắc lấy đi, tiếng 'lạch cạch' vang lên, cửa trước mặt được mở ra.
Chìa khóa một lần nữa bị nhét trở lại tay cô khiến Nam Mộc hơi ngơ ngẩn.
Cô có thể cảm giác được biểu tình khi nãy của Tần Cận Bắc dường như đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của cô, rồi một giây sau đã ngừng lại.
*
Tần Cận Bắc đóng cửa lại ngay lập tức.
Vào trong phòng, anh vẫn tắm rửa như thường ngày, sau khi ra khỏi phòng tắm, hai tay anh cầm khăn mặt lau tóc ẩm, đi về hướng phòng ngủ chuẩn bị ngủ.
Bên tai anh bỗng dưng thoảng qua tiếng một cô gái nói, âm cuối mềm mại, ánh mắt nhìn nhau, trong mắt cô ẩn chứa cảm xúc nóng bỏng.
- Vì anh nên em muốn làm cảnh sát.
Hơn cả ngưỡng mộ một chút.
Hơn cả thích một phần.
Giống như một động vật nhỏ ngày đó trốn trong góc phòng nhìn anh, cuối cùng vươn móng vuốt xù lông khẽ cào trong ngực anh một cái.
Không đau cũng không ngứa.
Mà để lại một dấu ấn không nặng cũng không nhẹ, nhưng không cách nào xóa đi được.
*
Sau vụ án hai mạng tại khu biệt thự trung tâm, suốt khoảng thời gian một tháng hung thủ không xuất hiện lại lần nữa.
Mạnh Vĩ dựa theo điều kiện đã cùng nói với Lương Thu Hòa trước đó mà sàng lọc vụ án, hi vọng có thể co lại phạm vi dự đoán mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
Trong khoảng thời gian này, khi xem các vụ án, phần lớn thời gian Mạnh Vĩ luôn trào dâng sự căm phẫn.
- Con mẹ nó, loại người cặn bã này chết cũng không có gì đáng tiếc!
Những lời này hầu như sắp thành câu cửa miệng trong khoảng thời gian này của anh ta.
Cuối cùng Mạnh Vĩ lại sửa lại điều kiện chọn những vụ án phù hợp, kết quả đã tra được hai người, một mắc bệnh ung thư đã qua đời, một người khác đang ở nước ngoài.
Đến đây, tất cả manh mối lại bị chặt đứt.
*
Đêm ba mươi.
Pháo hoa ngập trời liên tiếp nổ vang, khiến thành phố Nam Giang bị bao phủ bởi tuyết trắng mấy ngày liền được bao phủ trong không khí vui mừng của ngày lễ.
Vào thời khắc tất cả các gia đình sung sướng như vậy, sẽ không ai tưởng tượng được rằng trong một góc nào đấy của thành phố đang có thi thể của một người đàn ông cứng ngắc đã lạnh như băng nằm trên mặt đất.
------------
Dịch: Huyền Vũ
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo