Lần đầu tiên Lương Thu Hoà gặp Nam Mộ, liền từ xa nhìn thấy cô đuổi theo một người đàn ông, dáng người nhỏ xinh, nhưng tay chân lại linh hoạt tới kì lạ, cái tay xinh đẹp, chế ngự đối phương thật chặt.

Đám người phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi, rẽ từ bên trong đám người đang xem, là một nam một nữ vừa đuổi tới, bắt lấy tên trộm, nói lời cảm tạ với Nam Mộ.

- Không có gì.

Cô ngửa đầu cười với hai người họ.

Đám người dần tản ra, lúc Nam Mộ đứng dậy, cảm thấy đau ở cẳng chân.

- A…

Cô theo bản năng kêu một tiếng, giây tiếp theo, có người chạy lại đỡ cô.

Cô nhìn qua, cái tay trước mặt, cơ tay đều đặn, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.

Nam Mộ đưa tay qua, nương theo tay của Lương Thu Hoà để đứng lên.

- Em là học viên trường cảnh sát?

Sau khi Nam Mộ đứng lên, Lương Thu Hoà lập tức rút tay lại, nhưng vẫn giúp đỡ cô.

- Khu vực bên cạnh chính là học viện cảnh sát thành phố Nam Giang, cô em nhỏ trước mặt thoạt nhìn gầy yếu nhưng chân tay nhanh nhẹn xinh đẹp, chắc hẳn không sai.

Nam Mộ gật đầu, xoay người muốn bỏ đi, lại bị Lương Thu Hoà gọi lại:

- Chân em bị xây xát chút, hẳn không nghiêm trọng, nhưng đi đường không tiện, em đi đâu? Không bằng anh đưa em về.

Nam Mộ nhẹ nhàng dừng lại bước chân chậm chạp, quay đầu nhìn người đàn ông da trắng nõn:

- Không cần, cảm ơn.

Cô gái vừa đủ lễ phép, ý từ chối cũng rất rõ ràng.

Lương Thu Hoà có chút tức cười, cô em nhỏ trước mắt có tính đề phòng quá lớn, cảm thấy anh là người xấu.

- Anh không phải người xấu. – Anh cười cười, lấy chứng minh cảnh sát ra.

Nam Mộ nhìn qua chứng minh cảnh sát trước mắt, nhớ kỹ tên anh.

Lương Thu Hoà.

Lương Thu Hoà tới giúp Nam Mộ, đi một đoạn đường ngắn, vừa đúng lúc đi qua tiệm fast food, chợt nghe Nam Mộ kêu ‘a’ một tiếng, lạnh lẽo.

- Đi vào nghỉ một lát?

Nam Mộ không từ chối, vừa rồi đuổi trộm, trên đường bị trẹo chân, lúc đó không quan tâm lắm, không biết giờ lại vô cùng đau đớn.

Ba giờ chiếu, tiệm fast food cũng không còn nhiều người.

Nam Mộ tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi cuống, Lương Thu Hoà đứng trước quầy bán hàng gọi đồ.

Trời rét đậm, vì tiệm fast food có hệ thống lò sưởi, độ ấm cao, cô tháo khăn quàng xuống, cởi áo lông, dựa người vào ghế dựa sau lưng, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào, mang theo hơi thở ấm áp mà sạch sẽ.

Chỉ chốc sau, Lương Thu Hoà bưng đồ ăn tới, có hai cốc đồ uống, còn có một phần thức ăn.

Người đàn ông ngồi xuống đối diện cô, nở nụ cười với cô, đem đồ ăn đẩy đến gần cô hơn chút.

Nam Mộ thực sự có hơi đói bụng, đại khái là do vừa rồi bắt trộm tiêu hao thể lực, cũng không rụt rè, cúi đầu bắt đầu ăn.

Lương Thu Hoà im lặng nhìn Nam Mộ ngồi đối diện, ngũ quan của cô tinh tế, màu da cũng trắng nõn sáng ngời, xem ra thực sự rất đói, ăn hơi gắp, ăn mà giống như đang tức giận hơn.

Chờ Nam Mộ ăn hết đồ trong khay, cô mới lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Lương Thu Hoà:

- Mấy chú cảnh sát giờ đều chất lượng cao như vậy sao?

Cô dùng một tay nâng cằm, ý cười trong mắt như toả nắng, giọng nói có chút trêu chọc.

Nam Mộ nói xong, Lương Thu Hoà mím môi nở nụ cười nhẹ, trên sườn mặt trắng nõn, mơ hồ có chút màu hồng nhạt.

- A, hoá ra cậu ở đây, tôi còn đi khắp nơi tìm cậu. – Từ phía sau vọng tới giọng đàn ông. – Lão Lương cậu nói đi điều tra vụ án, sao còn chạy tới ghẹo em gái nhỏ này, tình huống gì đây?

Nam Mộ quay đầu nhìn theo tiếng nói, người đàn ông trước mắt, mặc áo lông tím, quần bò, giầy thể thao.

Tóc húi cua, sắc mặt nhợt nhạt, mắt còn có tơ máu hồng.

- Lúc tôi đi tra án, quay đầu lại đã chẳng thấy cậu đâu. – Mạnh Vĩ nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Nam Mộ, đột ngột bừng sáng, đi tới vị trí trống bên người Lương Thu Hoà, ngồi cuống.

- Lão Lương, mau giới thiệu. – Mạnh Vĩ bóp bóp cổ, đôi mắt sỗ sang nhìn thẳng Nam Mộ.

Cả tổ chuyên án đều là đàn ông, trong cục thường ngày, có thể nhìn thấy một người khác phái đi qua cũng khó, càng không nói tới cô em nhỏ xinh đẹp tươi ngon mọng nước như vậy, lần đầu Mạnh Vĩ thấy, không tránh được nhìn thêm vài lần.

- Lời vừa mới nói, tôi rút lại. – Nam Mộ quay đầu nhìn Lương Thu Hoà trên mặt lộ ra ý cười nhẹ.

Lương Thu Hoà cũng không nhịn được, bị câu nói của Nam Mộ làm cho bật cười.

- Sao vậy? Vừa rồi hai người nói chuyện gì? – Mạnh Vĩ có chút khó hiểu nhìn hai người đang cười lớn, - Rút lại gì cơ?

Nhìn thấy hai người bên cạnh tươi cười ăn ý khác thường, Mạnh Vĩ thúc nhẹ khuỷu tay vào người Lương Thu Hoà:

- Lão Lương thật lợi hại, quen biết cô em xinh đẹp như vậy còn giấu kín, quen như thế nào vậy, mau mau nói…”

- Em tên Nam Mộ, Nam trong Nam Bắc, Mộ trong nhớ, học viên trường cảnh sát, hôm nay là lần đầu gặp cảnh sát Lương, chân em vừa bị chẹo không tiện đi đường, vừa đúng lúc gặp anh ấy, anh ấy liền đỡ em đi.

Không đợi Lương Thu Hoà cất lời, giọng Nam Mộ vang lên.

Mạnh Vĩ sờ sờ đỉnh đầu, liếc Lương Thu Hoà một cái, đè thấp giọng:

- Chuyện trùng hợp tốt như vậy, sao lại không rơi vào tôi.

- Nam Mộ vì làm việc nghĩa mà không cẩn thận trẹo chân, nếu rơi vào cậu…

Lương Thu Hoà hé miệng cười, không nói tiếp.

Mạnh Vĩ bị ngược một chút, cũng đoán được điều Lương Thu Hoà muốn nói, nếu rơi vào thật, cũng chính là làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Lúc anh vừa mới biết Lương Thu Hoà, chỉ cảm thấy cậu ta cả người vô hại, đơn thuần thẳng tính, giờ ở gần lâu, mới biết cậu ta thuộc lại người phá game, luôn âm thầm chém người.

Ba người hàn huyên một hồi, Lương Thu Hoà nhìn đồng hồ treo tường trong tiệm fast food,

- Không còn sớm nữa, trước tiên đưa em về.

Mạnh Vĩ nhìn khoảng không trước mắt, anh ta vào chưa quá 5p đồng hồ, có lẽ là do Lương Thu Hoà lo cô em nhỏ về một mình, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà chậm trễ chuyện tra án, kết thúc đơn giản sớm một chút.

- Không cần đâu, hai người không phải đang tra án sao, không thể chậm trễ.

- Không nhiều nhặn gì mấy phút, đi thôi.” Lương Thu Hoà nói xong, dứng lên nhưng không có ý đi, sắc mặt ôn hoà mà thái độ lại kiên quyết.

Nam Mộ sợ run một giây, cuối cùng cũng hiểu ra, Lương Thu Hoà làm vậy là có dụng ý.

Vừa rồi cô bắt cướp trẹo chân, nếu trong đám người lúc ấy còn đồng bọn của tên trộm, thấy chân cô bị thương, rất có thể sẽ trả đũa cô.

Cô không từ chối nữa, chân trước chân sau theo Lương thu Hoà ra khỏi tiệm fast food.

*

Sáng ngày hôm sau, Tần Cận Bắc và Chu Dật trở về từ Tương Bình.

- Đội trưởng Tần, Chu ca, chuyến đi này có phát hiện gì không? – Lương Thu Hoà hỏi.

- Tần Cận Bắc không nói, Chu Dật lắc lắc đầu.

Sự im lặng theo thời gian dài tràn ra trong không khí, qua hồi lâu, Lương Thu Hoà ngẩng đầu nhìn thẳng Tần Cận Bắc:

- Đội trưởng Tần có phải đang nghĩ tới điều gì đó?

Chu Dật cũng theo câu nói đó mà liếc nhìn Tần Cận Bắc một cái, sau đó bị thu hút bởi màn hình di động trong tay Tần Cận Bắc.

Nói đúng ra, thứ thu hút anh ra, là lá bài tarot trên màn hình kia.

Bảo Kiếm kỵ sĩ.

Trong bốn án mạng, hung thủ đều để lại là bài tarot, trong đó 3 vụ hung thủ cho vào miệng người chết, người cuối cùng, Lâm Giai Giai lại nắm chặt lá bài trong tay.

Nhiều lá bài tarot như vậy, mà hung thủ cố tình để lại lá bài này, trừ thể hiện hắn đang thi hành nhiệm vụ thì hẳn còn có ý nghĩa sâu hơn.

Người đàn ông im lặng bất ngờ nhìn lên, liếc mắt nhìn Chu Dật một cái.

Chu Dật hiểu ý, anh ta và Tần Cận Bắc, giống như muốn nói cùng một chuyện.

Bốn án mạng, bốn lá bài tarot, bốn gã kỵ sĩ.

- Ngày tận thế của bốn kỵ sĩ? – Chu Dật nhìn Tần Cận Bắc, câu nói được giản lược có vài phần chần chừ.

- Ngày tận thế của bốn kỵ sĩ là cái gì? ‘ Lương Thu Hoà có chút khó hiểu.

Mạnh Vĩ đi qua, cúi đầu nhìn lướt qua lá bài trên điện thoại di động,

- Bốn kỵ sĩ Thiên Khải? Máu đen thì có.

Khi nói chuyện, Mạnh Vĩ đưa tay lên sờ đầu một vòng, hiểu rằng Lương Thu Hoà ngày thường không chơi trò chơi, nói chỉ càng làm cậu ta mơ hồ, thay đổi phương thức giải thích rõ ràng hơn.

- Bốn kỵ sĩ Thiên Khải, cũng có thể gọi là Bốn Kỵ Sĩ ngày Tận thế, hay Bốn Kỵ sĩ Tận thế, trong kinh thánh, bốn kỵ sĩ, chỉ có một kỵ sĩ có tên, gọi là kỵ sĩ Tử Vong, ba người còn lại không có tên chính xác, bản cũ lưu truyền rất nhiều, có người nói là do chiến tranh, bệnh dịch đói khát, có người nói là do chiến tranh, thiên tai và bệnh tật, có trong rất nhiều trò chơi và vở kịch.

Mạnh Vĩ cất giọng trong tréo, ghé sát vào người Lương Thu Hoà:

- Tôi nói này lão Lương, cậu đừng đi treeo ghẹo các em gái nữa, không có việc gì thì chơi trò chơi, xem kịch, khai phá trí lực.

Với chuyện ngày hôm qua Lương Thi Hoà tra án cũng có thể gặp được cô gái xinh đẹp, Mạnh Vĩ còn ít nhiều bận lòng. Hôm qua anh ta cũng với Lương Thu Hoà tới tìm người bạn đêm hôm đó đi chơi với Lâm Giai Giai để tìm kiếm thông tin, Lương Thu Hoà trùng hợp gặp được Nam Mộ.

Chỉ là loại chuyện tốt như vậy, anh dù có cố tình cũng không cản nổi.

Lương Thu Hoà liếc Mạnh Vĩ một cái, không quan tâm anh ta, im lặng một lát, đột ngột hỏi:

- Nếu hung thủ lấy danh nghĩa bốn kỵ sĩ Thiên Khải giết người, hiện tại có tổng cộng 4 án mạng, có phải là thể hiện, hung thủ đã hoàn thành nhiệm vụ?

Bốn án moạng, bốn nạn nhân, bốn lá tarot, bốn kỵ sĩ.

Tổ chuyên án lần thứ 2 rơi vào im lặng.

Tần Cận Bắc không nói gì, cũng không có ai khác trả lời vấn đề của Lương Thu Hoà.

Vấn đề này như một cây đao treo trên đầu tổ chuyên án, lúc nào cũng có thể cắt sâu vào thần kinh bọn họ.

Hai tuần tiếp theo, không có án mạng mới xảy ra.

Đảo mắt đã tới lễ giáng sinh.

Thành phố Nam Giang tràn đầy không khí ngày hội, ngõ nhỏ phố lớn đều là cây thông Noel trang trí tỉ mỉ.

Mạnh Vĩ ngồi trước máy vi tính, thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn Tần Cận Bắc ngồi đối diện, cắt hình ảnh qua qua lại lại trên màn hình.

- Đội trưởng tần, đã qua nửa tháng rồi, nếu không có án mạng, chẳng phải sẽ như ngày hôm đó lão Lương nói, hung thủ đã hoàn thành… - Tay Mạnh Vĩ rời khỏi bàn phím, hai tay nhẹ nhàng chà xát.

- Đội trưởng Tần, khu biệt thự trung tâm, án mạng hai xác.

Câu nói của người sau, chặn lại tất cả những lời Mạnh Vĩ chưa nói xong.

----------

Dịch: Mạn

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.22176 sec| 2422.086 kb