- Không thể nào? – Mạnh Vĩ há to miệng, biểu cảm có chút dại ra, hiển nhiên còn chưa tiêu hoá được câu nói của Lương Thu Hoà – Hung thủ mổ bụng nạn nhân, chỉ vì … những lời này?

- Không phải vì những lời này, mà hung thủ muốn nhắn lại với chúng ta, nhân quả báo ứng.- Chu Dật nói.

Trữ Trì thoát được tra hỏi và trừng phạt của pháp luật, nhưng hắn hại chết người, nhất định phải chịu trừng phạt.

Hung thủ có tiêu chuẩn trừng phạt của chính mình, Trữ Trì lái xe đâm chết người, sau lại tìm người bao che, tội chồng thêm tội.

Hung thủ không thuộc loại hung thủ cảm thấy vui vẻ nhờ giết người, sẽ không tự thể nghiệm từ tra tấn tới giết quá nhanh, chính vì thế, sau khi hắn giết chết Trữ Trì mới tiến hành mổ bụng, thể hiện lần trừng phạt thứ hai, nhóm người trên mạng đều nói một câu, là khiển trách Trữ Trì.

Nhưng hung thủ, lại đem nhưng lời nói này biến thành thực tiễn.

- Người bị giết đều là kẻ có tội cả. – Mạnh Vĩ khôi phục tinh thần, nói thầm – Hoặc tìm người bao che, hoặc lợi dụng sơ hở, hoặc hại chết người còn không có ý hối cải…

Mạnh Vĩ nói được một nửa, phần tiếp theo đã bị ánh mắt của Tần Cận Bắc cắt đứt.

Cặp mắt kia, thực bình tĩnh, lại mang theo một sự mạnh mẽ nói không thành lời.

Sau gáy chợt lạnh, sự phẫn nộ của Mạnh Vĩ bị dằn mạnh xuống, ngậm miệng.

Lương Thu Hoà một bên sắc mặt phức tạp, lại không nói chuyện, so với trước kia thì im lặng hơn nhiều.

- Nạn nhân thứ nhất, Đặng Dũng Huy, lúc thu nợ bức chết một nhà ba người, nạn nhân thứ hai, Lí Vệ Cường, tụ tập dùng binh khí đánh nhau, làm ba gã đệ tử hai chết một bị thương; người chết thứ ba, Hà Trọng, lợi dụng phụ nữ có thai và trẻ em để giấu ma tuý, làm cho họ tử vong, chuyện phát sinh ba năm trước, hai năm trước, với hai năm một tháng trước.

- Nạn nhân thứ 4 Lâm Giagi Giai, làm bùng phát tranh luận trên mạng, gián tiếp khiến một người chết; nạn nhân thứ năm Trữ Trì, một năm rưỡi về trước gây tai nạn mà chạy, làm hai chị em một chết một bị thương.

Giọng Tần Cận Bắc chậm rãi vang lên, làm mắt Lương Thu Hoà sáng lên:

- Hung thủ dựa theo trình tự tới giết người, đội trưởng Tần, nếu chúng ta dựa theo suy nghĩ của hung thủ, có thể đoán được hung thủ sẽ ra tay với người nào tiếp theo?

- Biết thời gian có lợi gì chứ, phạm vi thì rộng, cho dù theo thời gian một năm rưỡi đó là đúng, thì trong một năm đó, xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao có thể đoán trước người tiếp theo bị hung thủ xuống tay. – Mạnh Vĩ cũng không đồng ý.

Lúc này, kể cả Hàn Viễn luôn im lặng cũng tham gia tranh luận.

Trong phòng chỉ có hai người đàn ông vẫn im lặng.

Tần Cận Bắc và Chu Dật.

Bốn mắt nhìn nhau, giọng Chu Dật, chuyển thành giọng tranh luận:

- Đoán mục tiêu tiếp theo của hung thủ, không phải không thể. Bốn án mạng trước đều để lại lá bài tarot, đều là bảo kiếm kỵ sĩ, án thứ năm đặc biết, để lại là một lá bài tarot hoàn toàn trái ngược, quyền trượng kỵ sĩ.

Lá bái khác biệt, muốn cho thấy, cách hung thủ chọn nạn nhân đã có biến đổi lớn.

- Bảo kiếm, ý chỉ chiến tranh? – Mạnh Vĩ có hiểu biết về bốn kỵ sĩ tận thế, phần lớn các trò chơi, mà hắn chơi, nhân vật chính là một trong bốn kỵ sĩ của chiến tranh, nên anh ta theo bản năng nhớ tới chuyện này.

- Nạn nhân thứ ba là người bang phái, người thứ tư là người phát động tranh luận trên Inteet, đều có thể bị coi là người phát động chiến tranh thời hiện đại. – Chu Dật nói tiếp.

- Lá bài tarot thứ 5 là quyền trượng kỵ sĩ, thể hiện… giết choc, hai nạn nhân đối với hung thủ mà nói, đều là người phạm tội giết người, Trữ Trì lái xa đâm chết cô bé, Mạnh Duyệt Nhiên tìm người thay anh ta gánh tội, nên trước mắt hung thủ, đều là người có tội.

Lương Thu Hoà lẳng lặng nghe, gật đầu ddoongd ý:

- Hung thủ lấy tội danh giết người tương tự, cho nên lúc chọn nạn nhân, cũng sẽ có khuynh hướng đi chọn những người có thân phận bối cảnh tương tự làm nạn nhân.

- Cho nên, hẳn là hắn vốn ở thành phố tra thông tin một năm rưỡi về trước, tới bây giờ, có những án mạng nào rung động, những vụ án nào nghi phạm lọt lưới pháp luật, hơn nữa nghi phạm có kinh tế gần hoặc rất tốt, lại có địa vị cao trong xã hội.

Lương Thu Hoà nói xong, nhìn thẳng Tần Cận Bắc, như đang chờ anh khẳng định.

Ánh mắt mấy người, cũng nhìn mặt người đàn ông

Tần Cận Bắc gật gật đầu, giây tiếp theo, hai tay Mạnh Vĩ nắm lại, xoa xoa ngón tay:

Có phạm vi là tốt hơn rồi, các người tìm đúng người rồi đó, bạn tôi trước là phóng viên, sau lại tự mình đi beta, cíu, chuyên môn ở trên mạng xem mấy chuyện này, có chuyện như vậy, cô ấy liền làm một cái lưu trữ, để tránh trên mạng bị xoá, chỗ cô ấy để tư liệu, so với weibo, diễn đàn thì lớn hơn nhiều.

- Vậy người bạn đó của anh đi gì tới đây?- Lương Thu Hoà nhíu mày.

Mạnh Vĩ nhướn mày, nhìn Lương Thu Hoà:

- Tôi nói này, sao cậu lại nặng lòng nghi ngờ như vậy, người ta có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa mấy vụ này đều ở ngoài, không có khả năng là hung thủ, lão Lương cậu đừng đoán mò, nếu không tôi không khách khí với cậu.

- Nóng nảy cái gì chứ? – Lương Thu Hoà cũng là từ trực giác, theo bản năng mà hỏi một câu, không nghĩ rằng Mạnh Vĩ lại phản ứng mạnh như vậy. – Có ý với cô ấy sao?

Mạnh Vĩ đang uống nước, một ngụm nước cứ thế mà phun ra, Chu Dật vừa ngồi đối diện với anh ta, bị anh ta phun nước làm mảng áo trước ngực có một mảng thâm lớn.

- Xin lỗi, xin lỗi. – Mạnh Vĩ biết Chu Dật ưa sạch sẽ, hơi xấu hổ nhìn anh ta, quay đầu trừng mắt liếc Lương Thu Hoà một cái.

- Bớt chút thời gian đi hẹn hò với bạn của cậu.

Tần Cận Bắc nói xong, đừng nói Mạnh Vĩ, ngay cả Lương Thu Hoà cũng sững người

- Đội trưởng Tần?

- Thời điểm thích hợp thì thả thính.

Lương Thu Hoà hiểu ý, xoay người vỗ mạnh vai Mạnh Vĩ:

- Nghe chưa, đừng gấu mãi, lúc nào tỏ tình với người ta đi…

Lương Thu Hoà chưa dứt lời, Mạnh Vĩ bĩu môi, đẩy anh tar a:

- Lão Lương như vậy không trượng nghĩa, đừng trách tôi đào chuyện của cậu, lần trước tra án, cậu chạy đi trêu ghẹo con gái nhà người ta, nhìn thấy cô gái nhà người ta thì không còn tâm tư tra án? Tên cô gái kia nghe cũng rất hay, hình như là… Nam Mộ.

*

Nam Mộ nhìn thấy Tần Cận Bắc, lần sau, đã là hơn nửa tháng.

Lúc cô vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, trời đã hoàn toàn tối, lễ Giáng sinh vừa qua, nhưng nhiệt tình của các bác gái khiêu vũ ở quảng trường không hề giảm.

Từ ga tàu điện tới tiểu khu còn 1/10 quãng đường, Nam Mộ không vội, chậm chạp đi tới, cuốic ùng lúc vào tiểu khu, có trận gió lạnh thổi qua, làm chop mũi cô đỏ bừng.

Lúc vào thang máy, Nam Mộ chậm rãi cọ cọ hai cân, cả người giống như vừa rơi vào hố băng, lạnh như băng, cứng ngắc.

Khi thấy bong dáng quen thuộc kia, cô có hơi sửng sốt.

Cô đã quá ba tuần, không thấy anh.

Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, Tần Cận Bắc dẫn đầu đi vào, Nam Mộ cũng đi theo.

Lúc thang máy lại mở ra, Nam Mộ đi ra ngoài, cả quá trình im lặng tới lạ.

Tần Cận Bắc thấy cái bong dáng xinh đẹp nhỏ nhắn kia ngày càng xa, mi nhẹ nhàng nhướn lên, có chút kinh ngạc.

Cô gái trước mắt, giống như đã thay đổi bản thân, trở nên im lặng.

Anh còn ngớ, năm ấy ngày công viên Nam Đại Tá mở ra, anh ở đại học Nam Giang toạ đàm, lúc chuẩn bị bắt đầu, có một bong dáng nhỏ bé cứa quanh co mãi, lúc ngọn đèn sáng lên, khó khăn lắm mới xuất hiện.

Sau đó, anh thấy một khuôn mặt ngây ngô, xinh đẹp, chưa thoát tính trẻ con hé ra.

Mặt Nam Mộ.

Sau đó toạ đàm của anh, cô đều tới.

Trí nhớ của anh rất tốt, tốt hơn so với người bình thường.

Cho nên anh nhớ rõ ràng.

Sau này, âm kém dương sai, Tần Cận Bắc phát hiện cô gái nhỏ này lại trở thành hàng xóm của anh.

Nam Mộ thực sự có hứng thú cới tâm lý tội phạm, không thể nghi ngờ, mỗi lần nói tới tâm lí học tội phạm, mắt đều loé sáng, ánh mắt một người sẽ không gạt người khác.

Thi thoảng, cô cũng đánh bạo tới trêu anh, nhưng những này đó, Tần Cận Bắc tới bây giờ vẫn không để trong lòng.

Nam Mộ đối với tâm lí học tội phạm có hứng thú, nhưng với anh, đại khái chỉ là cô gái nhỏ nhất thời thích thứ mới mẻ thôi.

Chẳng qua, Nam Mộ bình thường nhìn thấy anh, sẽ phá lệ chủ động, phản ứng như hôm nay, mới là lần đầu.

“Lạch cạch” Là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.

Tần Cận Bắc hơi híp mắt, nhìn qua, thấy Nam Mộc tìm chìa khoá, lúc nhặt lên, ấn lung tung một hồi, hơn nửa ngày cửa vẫn không có phản ứng.

Mãi tới khi, tay cô bị một cái tay thon dài đè lại.

Màu da của cô trắng nõn, da anh lại rất đen, nắm ở một chỗ, màu da đối lập khác thường có thể thấy được.

- Đau lòng? – Âm cuối của anh có chút trầm, tốc độ nói chậm hơn so với bình thường, giống như trấn an cô.

Nam Mộ cúi đầu, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng lên, lại nghiêm mặt không nhìn anh.

- Anh bạn cùng phòng của tôi, trong lúc thi hành án đã hi sinh. – Cuối cùng, cô cũng nói ra tiếng, giọng bị đè thấp, mang theo giọng mũi rất nặng.

-------

Dịch: Mạn

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.12654 sec| 2416.555 kb