Phần 49 - Khổng tước xoè đuôi

------o49o------

Sáng sớm.

Lâm Vân Dật đi trước dẫn đường mang theo Giang Nghiên Băng cùng đi dạo ở trên ngọn núi Thanh Khê một vòng, vừa đi vừa nói chuyện thì hai người bọn họ cũng gặp được Lâm Viễn Kiều đang luyện kiếm.

Từ trước đến nay Lâm Viễn Kiều vẫn luôn luyện kiếm ở phía bên trên đỉnh núi Thanh Khê, mà mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê cũng thường tránh ở một bên để quan sát Lâm Viễn Kiều luyện kiếm, chờ sau khi Lâm Viễn Kiều kết thúc quá trình luyện kiếm thì mấy thành viên này mới chạy đi làm việc, dù sao thì mấy ai trong bọn họ có cơ hội được quan sát trực tiếp trưởng bối trong nhà chỉ dạy luyện kiếm đâu?

Giang Nghiên Băng cũng nhìn thấy màn này rồi quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Phụ thân của cậu thật khắc khổ quá. Mới sáng sớm thôi mà phụ thân của cậu đã vất vả luyện kiếm rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì cười cười mà nhướn mày nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Dù sao thì phụ thân tôi cũng là gia chủ của một gia tộc mà, đã là người đứng đầu một gia tộc rồi thì phụ thân tôi có khắc khổ một chút cũng là chuyện cần phải làm thôi. Dù sao thì toàn bộ hy vọng của gia tộc hiện tại đang tạm thời rơi hết lên người phụ thân tôi mà.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy như bắt được điểm mấy chốt cũng có chút tò mò mà nói: “Mới nãy cậu nói tạm thời thôi sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, chỉ là tạm thời thôi. Hiện tại gia tộc cũng chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng mà trông chờ vào việc phụ thân tôi có thể thăng cấp thành công tiến lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ thôi. Tạm thời thì cứ trông chờ như vậy trước cái đã, chờ qua giai đoạn này rồi đợi thêm mấy năm nữa thôi gia tộc cũng không cần phải dùng đến phụ thân nữa.”

Giang Nghiên Băng nghe được những lời đại nghịch bất đạo mà Lâm Vân Dật vừa mới nói ra như vậy thì cậu cũng giật mình rồi chấn động không thôi, những lời nói mới nãy của Lâm Vân Dật khiến cho cậu có một loại cảm giác như mới bị đánh sâu vào nhận thức vậy, nhưng mà cái nhận thức gì thì tạm thời cậu vẫn chưa thể định hình được rõ ràng.

Giang Nghiên Băng cũng không nói gì tiếp tục đưa mắt nhìn về phía Lâm Viễn Kiều đang đứng luyện kiếm phía bên trên đỉnh núi một hồi, đang nhìn vô cùng chằm chú bỗng nhiên cậu lại nhìn thấy chuyện gì đó mà giật mình chấn động không thôi.

Giang Nghiên Băng giật mình trừng lớn mắt cũng có chút khó tin mà nói: “Vân Dật, đây … đây là …”

Lâm Vân Dật như đoán được nhưng vẫn chắp tay sau lưng rồi cười cười nói: “Làm sao vậy? Cậu nhìn thấy cái gì lạ rồi sao?”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì giật mình bỗng nhiên cảm thấy lúc nãy bản thân mình cũng bị kích động quá mà thất thố không kiểm soát được phản ứng của bản thân.

Giang Nghiên Băng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cười cười nói: “Không có gì. Ý tôi muốn hỏi là mới nãy hình như phụ phân của cậu đã sử dụng đến kiếm ý đúng không? Nói như vậy thì phụ thân của cậu đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng là kiếm ý. Ánh mắt của cậu quả nhiên là không tồi. Nhưng mà, cái đó chẳng qua cũng chỉ là kiếm ý thôi ấy mà. Chuyện bình thường cũng không có gì đáng phải khen ngợi hay phải kinh ngạc như vậy đâu.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì lắc đầu cũng có chút kích động mà nắm chặt nắm tay lại nói: “Không đâu. Không phải như vậy đâu. Vân Dật, đây chính là kiếm ý đấy. Trước đó tôi thường nghe nói cũng chỉ có những thiên tài trong kiếm đạo mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý mà thôi đúng không? Đây không phải là chuyện bình thường đâu. Phụ thân cậu …”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lắc đầu rồi phất tay lên một chút, ngay sau đó thì một đạo kiếm khí màu vàng cũng được hình thành rồi chém thẳng về phía trước, kiếm ý phóng thẳng về phía trước cũng toả ra một luồng khí tức lạnh lẽo đến kinh người, chỉ chớp mắt ngay sau đó thì một gốc đại thụ cũng bị một đạo kiếm ý này chém luôn thành hai nửa bằng nhau.

Giang Nghiên Băng nhìn một màn này cũng giật mình trừng lớn mắt, lần này thì một chiêu kiếm ý của Lâm Vân Dật lại đánh sâu vào nhận thức của cậu khiến bản thân cậu cũng có chút thất thần khi nhìn về phía gốc đại thụ mới bị chém ra làm đôi kia.

Giang Nghiên Băng cũng có chút khó tin mà nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nói: “Cậu … mới nãy …”

Lâm Vân Dật cười cười vẫn tỏ vẻ vân đạm phong khinh mà gật đầu nói: “Kiếm ý thôi ấy mà. Cái này cũng không tính là gì.”

Giang Nghiên Băng hít sâu một hơi cũng có chút ngỡ ngàng mà nói: “Cậu … cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý luôn sao?”

Lâm Vân Dật nhún vai vẫn tỏ vẻ vân đạm kinh phong mà nói: “Đúng vậy. Cũng chỉ là kiếm ý thôi ấy mà. Cái này cũng không phải là thứ gì quá khó học hay thứ gì quá khó khăn để học đâu. Nếu cậu thật sự muốn học kiếm ý thì tôi cũng có thể chỉ luôn cho cậu cũng được.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Thật sao? Tôi … có thể chứ? Tôi có thể học kiếm ý thật sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên thôi. Chuyện này thì có gì khó khăn đâu chứ? Chỉ cần cậu muốn học là được.”

Giang Nghiên Băng gật đầu tỏ vẻ vô cùng chắc chắn mà trong lòng cũng có chút kích động mà nói: “Tôi muốn học, đương nhiên muốn học.”

Thời điểm hiện tại khi ngẫm nghĩ lại một chút khoảng khắc khi mấy người bọn họ đối chiến với con rắn mào gà kia thì lúc đó cậu cũng phát hiện ra được một chuyện khá thú vị, dường như trình độ kiếm thuật của Lâm Vân Dật lúc đó rất cao cường rồi, so với những tu sĩ cùng tuổi mà nói thì kiếm thuật của Lâm Vân Dật cũng vượt mức bình thường, ngay lúc đó thì cậu cũng cảm thấy chuyện này cũng có gì đó khá kỳ lạ rồi nhưng mà cậu cũng không tiện hỏi quá nhiều, hiện tại xem ra lúc đó đối phương cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi cho nên trình độ kiếm thuật với cai như vậy.

Nếu như Giang Đàm Nhi mà biết được Lâm Vân Dật hoàn toàn khác với những gì mà cô ta đã nghe được trước đó có lẽ cô ta cũng không thể từ hôn một cách dễ dàng gì đâu … đúng không?

Giang Nghiên Băng lâm vào trầm tư rồi rũ đôi mắt xuống một chít, kỳ thật thì trước đó phụ thân cùng mẫu thân của cậu đã cảm thấy khá tò mò với tu sĩ Ngũ linh căn của Lâm gia, cũng chính là cái người tên Lâm Vân Dật này rồi, chỉ là trước đó Lâm Vân Dật vẫn luôn ẩn nấp ở bên trong gia tộc không đi ra ngoài, nhớ thời điểm lúc đó Lâm Vân Dật hoàn toàn không lộ diện ra ngoài, cho dù xung quanh có xảy ra sự kiện lớn đế mức nào gì đi chăng nữa thì Lâm Vân Dật cũng đứng đằng sau lưng gia tộc hoàn toàn không lộ diện ra. Cũng chính vì vị này quá thần bí cho nên ngoại giới cũng như phụ mẫu của cậu hoàn toàn không biết quá rõ về Lâm Vân Dật, mà đến chính cậu cũng không biết gì về người này.

Kỳ thật thì trước đó phụ thân cậu vẫn luôn cảm thấy Lâm Vân Dật từ nhỏ đã luôn nổi danh là người thông tuệ hơn người rồi, đầu óc Lâm Vân Dật vô cùng nhanh nhạy cho nên người này tu luyện chắc chắn cũng không kém, có lẽ thiên phú tu luyện của Lâm Vân Dật cũng không kém cỏi bao nhiêu so với cậu đâu. Mà lần này thì phụ thân cậu đã đoán sai đến mười phần rồi thì phải. Lâm Vân Dật không phải là không thua kém gì cậu mà thiên phú của người này còn vượt trội hơn cậu rất nhiều.

………

Lúc này thì mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê cũng vây bốn phía xung quanh Lâm Vân Tiêu mà ríu rít trò chuuyện liên hồi.

“Anh Tiêu à anh Tiêu, sao hôm nay anh lại đi có một mình vậy chứ? Sao hôm nay anh Dật lại không đi cùng anh vậy hả? Sao vậy ạ? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao? Sao anh Dật lại trốn mấy tiêu rồi ạ?”

Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi mà mặt cũng buồn buồn nặng trĩu rồi ngửa mặt lên trời nói: “Còn làm sao nữa? Hôm nay anh Dật của mấy đứa chê bổn thiếu gia đây chướng mắt chứ còn sao nữa. Anh Dật của mấy đứa đuổi không cho bổn thiếu gia đây không cho đi theo phá đám nữa rồi.”

“Thật vậy sao? Anh Dật vậy mà chê anh phiền thật đấy hả? Có vẻ như lần này anh Dật muốn tự mình thi thố tài năng muốn mang người đi rồi. Thật tài quá mà.”

“Mọi người không thấy anh Dật dạo này kỳ lạ lắm sao? Anh Dật này nhìn hiện tại có phải rất giống khổng tước xoè đuôi đúng không? Chậc chậc, anh Dật thật sự cũng …”

“Nhưng mà … không phải thằng nhóc kia là … thằng nhóc kia không phải là người của Giang gia đi đến nơi này sao? Rốt cuộc thì thằng nhóc kia cũng là người của Giang gia mà đúng không? Anh Dật như vậy không phải là sắc lệnh trí hôn sao? Thật không ngờ là anh Dật lại vì người ngoài mà át chủ bài của chúng ta cũng mang ra khoe hết cho thằng nhóc đó luôn rồi kìa. Anh Dật như vậy … không lo lắng gì hay sao trời?”

“…”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng chống nạnh mà trong lòng cũng có chút kích động mà nói: “Thôi thôi, mấy đứa chúng mày không cần phải nói nữa. Những tình tiết này không phải là đã được mô tả hết trong mớ tiểu thuyết mà mấy đứa hay đọc rồi sao? Nam nhân một khi dính phải cái bả yêu đương tình ái này nọ thì đầu óc có lanh lợi đến mức độ nào đi chăng nữa cũng bị rỉ sét đến không thể hoạt động được sao? Hừ, đầu óc anh Dật của mấy đứa cũng thông minh lắm, lúc bình thường anh Dật của mấy đứa nhìn cũng lanh lợi lắm đấy, nhưng mà … anh Dật của mấy đứa dính phải cái bả tình yêu xong thì đầu óc của anh Dật của mấy đứa cũng bị rỉ sét biến thành ngu si luôn rồi. Anh Dật của mấy đứa hiện tại đang sa sút vô cùng, cứ chiếu theo cái tiến độ này có lẽ không bao lâu sau bổn thiếu gia đây cũng biến thành thông minh hơn anh Dật của mấy đứa đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh Tiêu đúng là cơ trí vô song, anh Tiêu như vậy mới là người thông minh nhất, chắc chắn là sau này tiền đồ của anh Tiêu cũng không thể đong đếm được. Anh Tiêu thật sự tài trí hơn người.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Thực lực của anh Tiêu thật sự vô cùng phi phàm, cứ chiếu theo tiến độ này thì sớm muộn gì anh Tiêu cũng có thể danh chấn thiên hạ. Anh Tiêu thật sự là tuyệt đỉnh vô song.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh Tiêu quả nhiên là tâm trí kiên định, anh Tiêu quả nhiên là thực lực vô song, định lực tốt mới có thể thăng cấp lâu dài. Anh Tiêu quả nhiên đại tài.”

“…”

Sau khi mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê nghe được những nói hùng tráng cũng có vài phần oai phong từ trong miệng của Lâm Vân Tiêu thì đương nhiên là cả đám cũng a dua theo mà chạy tới bắt đầu bật luôn chế độ nịnh nọt rồi thổi phồng Lâm Vân Tiêu, người tới một câu ta tới một câu, mặt của Lâm Vân Tiêu cũng ngẩng tuốt trên trời.

………

Sau khi Lâm Viễn Kiều kết thúc quá trình luyện kiếm thì hắn cũng xoay người rồi bước về phương hướng hai người Giang Nghiên Băng và Lâm Vân Dật đang đứng.

Lâm Viễn Kiều quan sát Giang Nghiên Băng một hồi rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, cháu đã tiến giai rồi đúng không?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười trong lòng cũng có chút hồi hộp nói: “Dạ đúng vậy thưa chú. Cháu mới tiến giai không bao lâu.”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu mà nói: “Được đấy, rất tốt. Tiến giai thành công cũng khá tốt. Không tồi. Tốc độ tiến giai của cháu như thế này cũng khá nhanh.”

Giang Nghiên Băng cười ngượng ngùng một chút rồi gật đầu nói: “Dạ, không có ạ. Chú Lâm nói như vậy cũng quá khen rồi ạ. Cháu cũng không đáng là gì, chú Lâm mới là người lợi hại nhất.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười thật tươi mà lắc đầu tỏ vẻ vô cùng từ ái mà nói: “Được rồi. Cháu tới đây đã quen chưa? Có thiếu thốn gì không? Nếu cháu cảm thấy thiếu thốn bất kỳ thứ gì cứ nói thẳng với thằng ba nhà chú là được rồi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: “Dạ, đa tạ Lâm tộc trưởng đã quan tâm ạ. Cháu thật sự rất tốt, mọi thứ đều đầy đủ, cái gì cũng không thiếu, không cần phải thêm cái gì đâu ạ.”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi xua tay nói: “Không sao, cháu cũng không cần phải khách khí với chú làm gì. Giữa chú cùng phụ thân cháu nói cho cùng cũng có chút giao tình. Nếu cháu đã tiến vào Lâm gia rồi thì cháu cứ coi nơi này như nhà mình, không cần câu nệ. Với lại, nếu như cháu gặp phải bất kỳ vấn đề gì trong việc tu luyện thì cháu có thể tới đây gặp chú để hỏi luôn. Chú rất sẵn lòng giải đáp.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng nắm chặt nắm tay lại rồi mặt mày cũng nở hơn một chút rồi cười cười nói: “Vâng ạ, đa tạ chú Lâm ạ.”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi xua tay nói: “Không sao, cháu không cần phải khách khí với chú làm gì. Chú đã nói rồi, nếu cháu đã vào Lâm gia chúng ta rồi thì sau này tất cả mọi người cũng coi như người một nhà, cứ yên tâm mà sống ở đây.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì trong lòng cũng dâng lên một lòng nước ấm khiến cho bản thân được ấm áp hơn không ít.

Sau đó thì hai người Lâm Viễn Kiều cùng Giang Nghiên Băng lại tiếp tục hàn huyên thêm vài câu nữa, cuối cùng thì Lâm Viễn Kiều cũng rời đi luôn.

………

Theo dòng thời gian chuyển dời thì Giang Nghiên Băng từ một người lạ mới tiến vào Lâm gia cũng dần dần dung nhập vào Lâm gia.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Đường cũng đang vội vàng muốn đánh sâu vào cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 9 đến mức không thể bứt thời gian ra được, còn Lâm Vân Văn hiện tại cũng đang gánh trách nhiệm phải hỗ trợ cho Lâm Viễn Kiều xử lý gia nghiệp cũng bận đến mức chân không chạm đất. Mà sự vụ của Lâm gia ngoài chăn nuôi linh kê thì Lâm gia còn hơn chục mẫu linh điền cần phải xử lý nữa. Cho nên khoảng thời gian này Giang Nghiên Băng cũng đứng ra phụ trách giúp đỡ cho Lâm gia xử lý linh điền cũng bao thầu luôn toàn bộ công việc chăm sóc linh điền. Cũng nhờ Giang Nghiên Băng mà dạo gần đây Lâm gia cũng bớt bận rộn hơn nhiều.

Lâm Vân Tiêu còn chưa kịp vào phòng đã hô lớn lên rồi cười cười nói: “Anh ba à anh ba, nghe nói anh vừa mới luyện chế được một đám đan dược sao?”

Lâm Vân Tiêu thình thịch chạỵ vào bên trong phòng luyện đan, mà Lâm Vân Dật cũng đang ở trong phòng đang tiến hành luyện đan.

Lâm Vân Dật còn không kịp ngẩng đầu lên rồi cười cười nói: “Đúng vậy, vừa mới luyện chế thành một đám đan dược đây.”

Lâm Vân Dật cũng chạy tới rồi cầm mấy bình đan dược lên đưa lên mũi ngửi thử một chút rồi cười cười nói: “Anh ba, đây chính là Dưỡng linh hoàn đúng không?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cừoi nói: “Ờ, đúng vậy.”

Lâm Vân Tiêu híp mắt cũng đáng giá mấy lọ đan dược trước mặt mà cười cừoi nói: “Anh ba, lọ đan dược này ngửi rất thơm đấy, em có thể ăn không?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi thở dài một hơi nhướn mày nói: “Đừng. Anh nghĩ tốt em tốt nhất đừng làm như vậy thì hơn.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối mà thở dài một hơi lắc đầu nói: “Thật như vậy sao? Như vậy cũng thật đáng tiếc quá rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lắc đầu rồi nhướn mày nói: “Được rồi, được rồi. Chuyện muốn em làm đấy, em đã làm xong chưa?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi vỗ ngực lên tiếng đảm bảo nói: “Đương nhiên rồi ạ. Em làm từ rất tốt rồi đấu ạ. Chậc, em làm việc mà anh cảm thấy không yên tâm sao? Anh cứ yên tâm đi, mọi việc đều hoàn thành vô cùng tốt đấy. Lúc đó em cũng ấn theo lời của anh ba nói rồi đấy ạ, em lựa chọn 10 con linh kê trống cùng 60 con linh kê mái để làm giống, những con linh kê đó em đã nhốt tạm sang một bên rồi đấy ạ.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được, như vậy là tốt rồi. Nhanh lên, chúng ta đi nhìn thử một chút nào.”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười mà nói: “Vâng ạ, vâng ạ. Đi nhanh thôi, chúng ta đi nhanh tới đó nhìn thử một chút đi.”

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng cùng với Lâm Vân Tiêu đi tới phía chuồng đám linh kê, sau khi quan sát đám linh kê trong chuồng linh kê một lượt thì hắn cũng gật đầu tỏ vẻ vô cùng hài lòng về chất lượng đám linh kê có mười phần sung sức này.

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Được đấy. Đám linh kê này cũng không tồi. Em tuyển chọn cũng khá ổn đấy.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhún vai nói: “Không phải một mình em tuyển chọn thôi đâu, này là do Ngân Đoàn đứng ra hỗ trợ lựa chọn đấy ạ.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ồ, hoá ra là do Ngân Đoàn lựa chọn sao? Ánh mắt của Ngân Đoàn tự nhiên là cực tốt. Lựa chọn như vậy cũng ổn lắm rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày thầm nghĩ: Ánh mắt của Cửu Vĩ Ngân Hồ đối với đám linh kê tự nhiên là hiểu rõ trong lòng.

Nhìn thấy đám linh kê trong chuồng đã được chuẩn bị sẵn rồi thì Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng cầm một đám Dưỡng linh hoàn rồi ném vào bên trong chuồng linh kê.

Một đám Dưỡng linh hoàn bị ném xuống dưới sàn nhà thì một đám linh kê đang run rẩy trong chuồng linh kê cũng ngửi thấy mùi ngon, ngay sau đó thì cả đám linh kê cũng nhào tới phía trước rồi con nào con nấy cũng tranh nhau muốn đoạt thực, cả đám linh kê lao vào đấu đá nhau khiến cho cả hiện trường biến thành một mảng ồn ào huyên náo không thôi.

Trong khoảng thời gian này khi đám linh kê trong nhà bọn họ đã tới hạn số lượng thì Lâm Vân Dật cũng bắt đầu nghĩ đến một kế hoạch khác muốn đề cao phẩm chất chỉnh thể của đám linh kê bên trong gia tộc, số lượng không thể tăng chỉ có thể gia tăng phẩm chất thôi chứ biết làm sao giờ? Hiện tại thì tổng số lượng linh kê được nuôi dưỡng trong Lâm gia đã được tăng lên đến mấy ngàn con rồi, muốn gia tăng thực lực chỉnh thể của mấy ngàn con linh kê trong bầy linh kê cùng một lúc là chuyện không có khả năng rồi đấy, dù sao thì hắn cũng chẳng có khả năng tự mình luyện chế đan dược cho mấy ngàn con linh kê cùng một lúc được, công việc đó vừa mệt tâm mà phí tổn tiêu hao chắc chắn cũng không nhỏ một chút nào đâu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, sau khi vạch ra bao nhiêu kế hoạch cũng như phương án dự phòng thì cuối cùng hắn cũng quyết định xuống tay với đám linh kê giống trước cái đã.

Một khi chất lượng của mấy con linh kê giống được đề cao lên thì chất lượng của đám trứng linh kê cũng được đề cao lên vài phần, kể từ đó thì công việc tiếp theo chính là việc ấp trứng, rồi thu hoạch đám linh kê con. Một khi mà chất lượng của đám linh kê ấu thể được cải thiện rồi đề cao thêm nữa thì chờ thêm một thời gian nữa thôi chất lượng chỉnh thể của bầy linh kê cũng chắc chắn cũng theo đó mà được tăng cấp lên thôi. Cho nên hắn cũng chẳng cần phải tốn kém mà luyện đan cho mấy ngàn con linh kê cũ nữa.

Lúc này thì Giang Nghiên Băng cũng mang theo Ngân Đoàn bước tới phía chuồng linh kê. Kỳ thật thì Giang Nghiên Băng cũng không muốn đến gần bầy linh kê này làm gì đâu, dù sao thì chuồng linh kê này cũng có ý nghĩa không tầm thường với Lâm gia, mà cậu cũng chỉ là người ngoài cho nên cậu đi tới đây cũng … khá ngại. Nhưng mà trước đó Lâm Vân Dật lại nói thẳng cho Ngân Đoàn rằng một mảnh linh kê được nuôi dưỡng ở nơi này chính là nguồn thức ăn dự trữ của Ngân Đoàn, hàng ngày ngoài định mức linh kê bình thường ra nếu như Ngân Đoàn mà cảm thấy đói bụng cũng có thể tự tới nơi này chọn một con linh kê để ăn. Mặc dù Giang Nghiên Băng không cho lời nói này là thật nhưng mà Ngân Đoàn lại ghi lòng tạc dạ nhớ mãi không quên lời mà Lâm Vân Dật nói.

Mà sau khi Ngân Đoàn ghi lòng tạc dạ lời của Lâm Vân Dật rồi thì nó cũng chẳng thèm nghe lời khuyên can của Giang Nghiên Băng nữa, tự nó cũng phấn chấn rồi tự mình chạy đi tuần tra rồi chăm lo vô cùng kỹ càng cho khu vực chăn nuôi linh kê này, hơn nữa Ngân Đoàn còn vô cùng chăm chỉ mà đi tuần tra gian sơn của mình đến hàng ngày luôn chứ không gián đoạn một ngày nào cả.

Linh sủng cũng tuỳ theo chủ nhân mà hành sự, thời điểm ban đầu khi vừa mới tới đây đương nhiên là Ngân Đoàn cũng có chút gì đó câu thúc không được tự nhiên cho lắm, nhiều lúc nó còn lén lén lút lút mà đi tuần tra chứ không dám hành sự quá mức. Nhưng mà dạo gần đây Ngân Đoàn lại sinh động hơn không ít rồi, dạo gần đây Ngân Đoàn còn hiên ngang mà đi lại rồi tuần tra giang sơn lãnh địa của mình một hồ.

Giang Nghiên Băng nhìn thấy Lâm Vân Dật xuất hiện mà trong lòng cũng có chút kinh hỉ tiến lên cười cười nói: “Vân Dật, cậu đã xuất quan rồi.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cừoi cừoi nói: “Đúng vậy.”

Nguyên bản thì Giang Nghiên Băng còn đang cho rằng lần này Lâm Vân Dật bế quan ít nhất cũng phải một tháng đến hơn một tháng mới đi ra ngoài cơ, ai mà ngờ được là lần này Lâm Vân Dật lại xuất quan sớm đến vậy đâu chứ? Tính từ lúc Lâm Vân Dật bế quan đến hiện tại cũng chỉ khoảng bảy ngày mà thôi, cũng không biết tại sao lần này Lâm Vân Dật lại xuất quan sớm đến vậy đấy.

Tuy rằng cậu cảm thấy lần này Lâm Vân Dật bế quan ngắn xuất quan nhanh đến vậy cũng có chút qua loa, bế quan mà ngắn như vậy thật sự cũng không được tốt cho lắm, bản thân cậu cũng có chút lo lắng không yên, nhưng mà hiện tại có thể nhìn thấy Lâm Vân Dật đang đứng trước mặt luôn thì trong thâm tâm của Giang Nghiên Băng cũng có chút vui mừng không thôi.

Nguyên bản thì Giang Nghiên Băng còn đang cảm thấy chuyện hoán thân này đối với cả Giang gia cùng với Lâm gia cũng có ý nghĩa không khác gì nhau cho lắm, cái chuyện hoán thân này ai cũng có mục đích riêng nhưng mà đây vốn dĩ là một trò cười. Nhưng mà hiện tại cậu lại cảm thấy mối hôn sự này rơi vào tay cậu kỳ thật cũng không phải là chuyện quá xấu, chuyện hoán hôn này tưởng chừng là một trò cười vậy mà đây lại là một đường lui khá tốt cho cậu.

Lúc này thì Ngân Đoàn cũng đưa ánh mắt hồ ly lúng liếng mà nhìn về phía đám linh kê phía bên trong chuồng linh kê một chút, đôi mắt cũng đảo qua một lượt như đang ngắm nhìn một món đồ ăn thơm ngon nức mũi.

Lâm Vân Tiêu nhìn thấy đáng vẻ của Ngân Đoàn như vậy cũng có chút lo lắng mà nói: “Ngân Đoàn, đừng có nhìn, đám linh kê này là linh kê để làm giống đấy. Đám linh kê này không thể ăn được đâu.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy mà trong lòng cũng có chút quẫn bách rồi cúi gằm mặt xuống nói: “Em yên tâm, Ngân Đoàn biết giữ chừng mực mà. Sẽ … không có chuyện gì đâu.”

Nói xong lời này mà trong lòng Giang Nghiên Băng cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, kỳ thật thì thứ khiến cho Ngân Đoàn cảm thấy hứng thú chẳng phải là đám linh kê kia đâu. Thứ mà Ngân Đoàn nhìn trúng là đám Dưỡng linh hoàn mà đám linh kê kia đang tranh nhau, chỉ có điều bị chỉ mặt điểm danh như vậy cũng không được hay cho lắm thôi.

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng phát hiện ra chuyện gì đó rồi nhìn về phía Ngân Đoàn nói: “Ngân Đoàn, không cần phải nhìn nữa. Nếu như nhóc thích đám Dưỡng linh hoàn đó để anh cho nhóc một lọ này, chỗ này vẫn còn, yên tâm đi.”

Còn không đợi Giang Nghiên Băng mở miệng từ chối hay không từ chối thì Ngân Đoàn cũng không chần chờ một chút nào mà phóng thẳng về phía Lâm Vân Dật đang đứng.

Lọ Dưỡng linh hoàn còn nằm trên tay Lâm Vân Dật cũng bị Ngân Đoàn cùng đuôi đoạt luôn, sau khi đứng yên vị một chỗ rồi thì Ngân Đoàn cũng ngẩng đầu rồi pi pi lên hai tiếng sau đó nó liên tục gật đầu rồi chắp tay thi lễ tỏ vẻ cảm ơn.

Giang Nghiên Băng nhìn cảnh tượng này cũng quát khẽ một tiếng nói: “Ngân Đoàn.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Đừng, cậu đừng quát nó, không sao đâu. Cậu cũng đừng mắng nó. Cái này chẳng qua cũng chỉ là Dưỡng linh hoàn thôi ấy mà, thứ này cũng có gì quý giá đâu chứ? Nếu như Ngân Đoàn mà thích thì cậu cứ để nó lấy đi. Ngân Đoàn vui là được. Cậu đừng có mắng nó nữa.”

Lâm Vân Dật cười cười thầm nghĩ: Nếu như hắn nhớ không lầm thì con Cửu Vĩ Ngân Hồ bên trong cuốn tiểu thuyết kia có mô tả là một con Cửu Vĩ Ngân Hồ vô cùng cao ngạo, tính tình cũng rất cục cằn, cũng rất khó có thể lấy lòng được nó. Nhưng mà, con Ngân Hồ trước mắt này hoàn toàn khác với những vì mà cuốn tiểu thuyết kia mô tả nhỉ? Con Ngân Hồ này nhìn cũng có chút ngốc nghếch cũng khá dễ dỗ mà.

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng chỉ có chút khó xử mà thở dài một hơi nói: “Đa tạ.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi xua tay nói: “Cậu không cần phải khách khí như vậy làm gì. Đây cũng chỉ là Dưỡng linh hoàn thôi ấy mà, thứ này cũng chẳng đáng giá, Ngân Đoàn thích là được rồi.”

Kỳ thật thì lần bế quan này Lâm Vân Dật cũng tranh thủ toàn bộ sức lực mà luyện chế cùng một lúc hơn ngàn viên Dưỡng linh hoàn, dù sao thì hắn cũng đang có kế hoạch muốn cải tạo chất lượng đàn linh kê cho nên hắn cũng phải bỏ ra một chút vốn liếng. Theo lịch trình thì cứ mười ngày là hắn lại mang Dưỡng linh hoàn ra cho đám linh kê giống đó ăn một ngày. Đương nhiên bỏ công bỏ sức như vậy cũng thu được chút thành quả, dưới sự trợ giúp của đám Dưỡng linh hoàn thì mấy con linh kê giống cũng có những cải thiện đáng kể, thể trạng của đám linh kê giống cứ như được bơm chất kích thích mà lớn lên thêm một vòng nữa. Không chỉ như vậy mà đám trứng linh kê cũng to hơn thêm một vòng nữa. Mọi thứ cứ như được bơm chất kích thích tăng trưởng mà phình to ra một vòng nhìn khá khác biệt so với đám linh kê bình thường.

………

Lâm Vân Tiêu đang lững thững đi từ trên đỉnh núi xuống phía dưới, trên mặt Lâm Vân Tiêu cũng cười cười đang vô cùng vui vẻ.

Giang Nghiên Băng nhìn về phía Lâm Vân Tiêu đang phóng tới rồi cười cười nói: “Vân Tiêu, sao lại vui vậy? Em mới đi gặp lão tổ nhà em đấy hả?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi đi đến trước mặt Giang Nghiên Băng cười cười nói: “Đúng vậy. À đúng rồi anh Nghiên Băng, có cái này muốn cho anh này.”

Lâm Vân Tiêu nói xong cũng rút luôn năm tờ phù chú từ bên trong một chồng phù chú dày dặn ra đưa cho Giang Nghiên Băng.

Giang Nghiên Băng cầm lấy năm tờ phù chú cũng quan sát một chút rồi cười cười nói: “Nếu anh nhìn không lầm thì đây là Kim kiếm phù đúng không?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nhún vai nói: “Đúng vậy đấy ạ. Đúng chính là Kim kiếm phù. Một tờ phù chú này khi được phát động lên cũng có thể phát động ra một kích toàn lực của một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 7 đấy ạ. Nếu như năm tờ phù chú này mà cùng phát động lên cùng một lúc chắc cũng đủ để đánh cho tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9 một phút chốt hạ đấy ạ.”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, cảm ơn em. À, số phù chú này là do lão tổ nhà em đã khắc hoạ ra sao?”

Kỳ thật thì trước khi đi đến Lâm gia thì Giang Nghiên Băng cũng từng nghe qua một lời đồn khá thú vị rồi, nghe nói lão tổ của Lâm gia dường như đã bị thương vô cùng nghiêm trọng trong trận chiến giữa Thiên Ma Giáo cùng với Ngự Thú Tông kia, nghe nói lão tổ Lâm gia hiện tại đúng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thật đấy nhưng mà vị này cũng không ra mặt, nghe nói vị này đang rất ốm yếu cũng không thể sống được bao lâu nữa đâu.

Nghe nói trước đó khi tin tức này bị truyền ra ngoài cũng có không ít thế lực đều phái không ít thám tử muốn tiến vào Lâm gia để thám thính tình hình, mà số lượng thám tử tiến vào thám thính cũng nhiều đến đếm không xuể, chỉ là … hình như những người bị phái đến thám thính chỉ có vào mà không có ra. Về sau khi nhiều người vào mà không thấy quay về báo cáo thì tất cả các thế lực kia cũng bắt đầu chùn chân, sau đó cũng không có người nào dám tới thám thính nữa.

Kỳ thật thì trước đó khi nghe được những thông tin này thì Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy vô cùng tò mò không biết lúc đó Lâm gia đã giải quyết nguy cơ này như thế nào.

Mà sau khi tiến vào Lâm gia này được một thời gian thì cuối cùng Giang Nghiên Băng cũng phát hiện ra một chuyện, đáy của Lâm gia này còn dày dặn hơn những gì mà Lâm gia từng thể hiện ra ngoài, mà thực lực tổng thể của Lâm gia còn cao hơn rất nhiều so với những gì mà người ngoài đã đồn đoán. Nói đâu xa, chính cậu cũng không thể tưởng tượng được là Lâm gia này rốt cuộc là như thế nào nữa.

Nhớ lại thời điểm khi mấy anh em Lâm gia cùng cậu chiến đấu cùng với con rắn mào gà kia thì lúc đó Lâm Vân Dật cũng cầm một chồng phù chú ra mà ném thẳng về phía con rắn mào gà đó. Đương nhiên thì chồng tờ phù chú đó cũng có tác dụng không tồi trong thời đỉểm chiến đấu lúc đó. Mà lúc đó Lâm Vân Dật cũng chia cho cậu mấy tờ phù chú nữa, hiện tại thì trên tay cậu vẫn còn dư cả mấy tờ phù chú còn chưa kịp dùng đến đây.

Lâm Vân Tiêu lắc đầu rồi cười cười nói: “Không phải đâu ạ. Số phù chú này là do phụ thân em khắc hoạ đấy ạ. Không phải của lão tổ đâu.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi cười cười nói: “Vậy sao? Phụ thân của em cũng lợi hại thật đấy.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì bĩu dài môi trong lòng cũng có chút ghét bỏ mà nói: “Phụ thân em ấy ạ? Phụ thân em thì có gì mà lợi hại hay không lợi hại ở đây chứ? Nói cho anh biết một chuyện này nè, phụ thân của em ấy mà học mãi học hoài cũng chỉ biết khắc hoạ duy nhất đúng một loại phù chú này mà thôi. Mà lão tổ nhà bọn em còn phải bỏ công bỏ sức bỏ bao nhiêu tâm huyết cũng phải dạy dỗ nhiều lắm thì phụ thân em mới miễn cưỡng có thể khắc hoạ được một loại phù chú duy nhất này đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút bất ngờ rồi cười cười lắc đầu nói: “Em cũng không thể nói như vậy được. Người ta thường nói học một nghề cho chín còn hơn chín nghề mà đúng không? Hơn nữa uy lực của loại phù chú này cũng không nhỏ, phụ thân của em cũng chỉ biết khắc hoạ thành thạo duy nhất một loại phù chú này thôi cũng xem như không tồi rồi.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhún vai rồi lắc đầu thở dài một hơi nói: “Quào, anh cùng anh ba của em đúng là tâm linh tương thông đấy nhỉ? Kỳ thật thì anh ba của em cũng từng nói những điều y như vậy không khác gì cả. Anh ba em nói cái gì mà nhất chiêu tiên, ăn biến thiên cái gì ấy. Tuy rằng phụ thân của bọn em cũng chỉ có thể khắc hoạ thành thạo duy nhất một loại phù chú này thôi nhưng mà phụ thân em cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi, cái này cũng coi như có chút bản lĩnh, cũng nhờ phụ thân em có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cho nên phụ thân em cũng có thể lĩnh ngộ toàn bộ chân ý của loại phù chú Kim kiếm phù đến mức tận cùng luôn mà. Nhưng mà, chỉ học được một loại duy nhất như vậy cũng khá ổn rồi, cũng không cần phải cố quá làm gì.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Vậy sao? Anh ba của em cũng nói như vậy thật sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Tuy rằng anh ba của em nói như vậy thôi nhưng mà anh ba của em lại có thể khắc hoạ rất nhiều phù chú đấy ạ.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút kinh ngạc mà nhướn mày nói: “Anh ba của em cũng có thể khắc hoạ phù chú luôn sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên rồi ạ. Anh ba của em cái gì cũng biết đấy ạ. Nhưng mà … trong khoảng thời gian này anh ba của em lại nói hết hứng thú với phù chú rồi ạ.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Hết hứng thú rồi sao? Tại sao lại không còn hứng thú nữa?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhún vai nói: “Cái này ấy ạ … em cũng không rõ, có lẽ anh ba cảm thấy phù chú này kiếm linh thạch quá chậm nên chán rồi cũng nên.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút tò mò mà dò hỏi nói: “Không lẽ là do xác xuất thất bại khi khắc hoạ phù chú cao sao?”

Lâm Vân Tiêu lắc đầu rồi cười cười mà nói: “À, cái này cũng không đến mức như vậy đâu. Anh cũng biết rồi mà, người ta nói anh ba của em từ lúc mới sinh cũng có tuệ căn mà, em cũng không biết tuệ căn có cái gì vượt trội nhưng mà anh ba của em học cái gì cũng nhanh vô cùng, mà anh ba của em có muốn làm cái gì đi chăng nữa cũng chỉ cần nhìn qua một chút là có thể thượng thủ được rồi. Chẳng qua là tiền lời khi khắc hoạ phù chú hơi thấp một chút, tốc độ kiếm linh thạch cũng khá lâu nữa. Mà anh ba của em lại là một kẻ coi tài như mạng mình cho nên anh ba cũng chỉ học một thời gian là có thể thành tài rồi nhưng mà tiền lời ít nên anh ba cũng không còn hứng thú muốn học thêm nữa.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó tin mà nói: “Em nói tiền lời thấp sao? Sao tiền lời thấp được chứ?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nhún vai nói: “Đúng vậy đấy ạ. Đúng là tiền lời thấp thật mà. Cho nên anh ba bỏ luôn rồi.”

Nghe những lời nói này xong mà trong lòng Giang Nghiên Băng cũng có chút bất dắc dĩ không thôi, nếu như xác suất khắc hoạ phù chú thành công không được tính là quá thấp thì làm gì có lý nào tiền lời lại thấp được chứ? Làm sao có thể thấp được chứ? Nhưng mà Giang Nghiên Băng cũng nghĩ nghĩ một hồi cũng nhớ đến một vấn đề, tuy rằng xác suất khắc hoạ phù chú của Lâm Vân Dật không thấp thật nhưng mà tu vi của Lâm Vân Dật lại không cao, cho nên phẩm cấp những loại phù chú mà Lâm Vân Dật có thể khắc hoạ được chắc chắn cũng không cao, mà phú chú có phẩm cấp không cao thì tiền lời thu lại đúng là thấp thật.

Giang Nghiên Băng ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “À đúng rồi, sao mấy ngày nay không nhìn thấy anh ba của em vậy?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhún vai nói: “Anh ba của em ấy ạ? Có lẽ anh ba của em đang bận chuyện gì đó không thoát thân được.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Anh ba của em đang bận cũng không cần em phải hỗ trợ sao?”

Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Không đâu ạ. Anh ba của em hay chê tay chân em thô ráp tính tình cục mịch không được tỉ mỉ nên anh ba cũng không cần em tới phá việc.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng đánh giá Lâm Vân Tiêu một hồi rồi nhíu mày nói: “Không đến mức đó đâu đúng không?”

Lâm Vân Tiêu cũng có chút bực mình mà chắp tay sau lưng nhíu mày nói: “Đến mức đó đấy ạ. Nói thật với anh chứ tính tình của anh ba nhà em bắt bẻ vô cùng, làm người thì khó tính, nói năng thì cục cằn, chỉ cần em làm sai một chút thôi là anh ba em cấm cửa luôn không cho tới nữa. Nhưng mà, nếu anh Nghiên Băng mà chịu đi đến đó hỗ trợ có lẽ anh ba em sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ đấy ạ. Anh Nghiên Băng có muốn đi hỗ trợ cho anh ba em một chút không ạ?”

Giang Nghiên Băng cười gượng một chút nói: “Phải không?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu tỏ vẻ vô cùng đương nhiên mà cười cười nói: “Đương nhiên. Thôi, không nói nữa. Chúng ta đi sang bên kia nhìn thử anh ba em một chút đi. Đến lúc đó anh sẽ biết ngay thôi ấy mà. Đi thôi, để em dẫn anh sang đó.”

Giang Nghiên Băng nhíu mày cũng có chút chần chờ nó: “Nhưng mà … làm như vậy có tiện không? Cái này không phải là …”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi lắc đầu nói: “Anh lo gì chứ? Có gì mà tiện hay là không tiện chứ? Dù sao thì anh Nghiên Băng cũng không phải là người ngoài mà. Đi thôi.”

End chap 49

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

1.05810 sec| 2617.375 kb