Phần 51 – Đổ thạch

------o51o------

Lâm Vân Dật đang di chuyển phía trong sân tiến hành xử lý linh thảo, mà dạo gần đây Giang Nghiên Băng vẫn luôn đi theo bên người Lâm Vân Dật để hỗ trợ xử lý linh thảo.

Sau khi đánh vỡ thân phận làm luyện đan sư của Lâm Vân Dật rồi thì Giang Nghiên Băng như mở ra một thế giới mới cho nên dạo gần đây cậu vẫn luôn tiến đến nơi này làm trợ thủ để hỗ trợ Lâm Vân Dật làm việc này việc kia bận rộn vô cùng.

Tâm tư của Giang Nghiên Băng vốn dĩ là tinh tế vô cùng, mà thời điểm Giang Nghiên Băng xử lý xong linh thảo cũng vô cùng khéo léo, chỉ cần nói sơ qua là Giang Nghiên Băng đã nhớ và làm lại với tốc độ cùng độ chính xác vô cùng cao, cho nên có Giang Nghiên Băng hỗ trợ xử lý linh thảo thì Lâm Vân Dật cũng nhàn hạ hơn trước không ít, thành thử khối lượng công việc cũng tăng lên rất nhiều.

Lâm Vân Văn cũng nhanh chóng tìm lại rồi nhìn về phía hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng mà cười cừoi nói: “Em ba, Nghiên Băng, hai người đang bận việc sao?”

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật mà lắc đầu nói: “Không có, bọn em cũng không bận lắm. Sau vậy ạ? Nhưng mà nhìn anh cả có vẻ khá ổn đấy nhỉ? Hình như tâm tình của anh cả thật tốt đấy. Không lẽ anh cả đã gặp được chuyện gì tốt rồi sao?”

Lâm Vân Văn gật đầu cũng tỏ vẻ thoả thuê mãn nguyện nói: “Em ba, nuôi quân ngàn ngày, dùng ở một giờ, đến lúc rồi. Thương đội ngọc thạch của Thạch gia đã có mặt ở phủ thành lân cận chúng ta rồi đấy. Cũng đến lúc chúng ta đi tiêu tiền thôi nào.”

Lâm Vân Dật nghe vậy mà hứng thú ngập tràn cũng cười cười rồi nói: “Bọn họ tới rồi sao? Chuyện tốt, nhanh xuất phát thôi.”

Tu chân giới này cũng có không ít mỏ khoáng ngọc thạch nằm rải rác ở khắp nơi, đương nhiên nơi này cũng có sản xuất một ít loại nguyên thạch ngọc thạch.

Đối với đại đa số những tu sĩ tu chân mà nói thì những loại ngọc thạch bình thường lại chẳng có giá trị gì cũng chẳng thể dùng vào việc gì được.

Nhưng mà, trong tất cả các loại ngọc thạch trên thị trường cũng có xen lẫn một vài loại ngọc thạch ẩn chứa linh khí vô cùng nồng đậm, mà tác dụng của linh khí này hoàn toàn không giống như những loại linh khí bình thường, có một vài loại linh ngọc có tác dụng bình tâm tĩnh khí, mà cũng có một vài loại ngọc thạch có tác dụng đẩy nhanh tu luyện, cũng có một vài loại linh thạch cũng có tác dụng kéo dài tuổi thọ, lại có một vài loại lực lượng có tác dụng tụ tập nguồn linh khí ánh trăng, cũng có những loại ngọc thạch có tác dụng vô cùng tốt trong việc bày trận pháp, … nói chung tác dụng của ngọc thạch nhiều vô cùng.

Nhưng mà, loại nguyên thạch ngọc thạch này lại có một lớp vỏ bọc bao bốn phía xung quanh, mà lớp vỏ bọc này dày dặn vô cùng, người ngoài có nhìn vào cũng không thể cảm ứng được thứ bên trong lớp vỏ này là thứ gì? Cũng không biết trong đó là rỗng hay là có tồn tại nguyên thạch ngọc thạch.

Kỳ thật thì thời điểm khi mà Khuyết Nguyệt còn ở nhà thì Khuyết Nguyệt cũng từng chạy ra ngoài cùng đi đào bảo mấy lần cùng với Lâm gia rồi, mà lần nào ra tay thì Khuyết Nguyệt cũng thu hoạch được không ít, Khuyết Nguyệt vì sự phát triển của Lâm gia cũng cung cấp những sự trợ lực vô cùng to lớn.

Mà sau này khi Viên Nguyệt về Lâm gia bọn họ thì Lâm gia cũng gốc lòng bồi dưỡng, bao nhiêu tài sản cũng đổ vào người Viên Nguyệt, theo dòng thời gian dần trôi thì Viên Nguyệt cũng tăng cấp trở thành Luyện Khí kỳ tầng 3 luôn rồi.

Mà loại Kim ngọc đường lang này là loại bọ ngựa cho năng lực vô cùng tốt trong việc tầm bảo, năng lực tầm bảo của Kim ngọc đường lang có khi còn mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy loại chuột tầm bảo đại danh đỉnh đỉnh mà người ta thường tung hô, mà tu vi của Kim ngọc đường lang càng tăng thì năng lực tầm bảo của loại bọ ngựa này càng lúc càng tốt.

Mà trước mắt thì thương đội ngọc thạch của Thạch gia lại quay trở lại thị trường rồi, hiện tại thương đội Ngọc thạch này cũng mang một lượng lớn ngọc thạch đến đây để bày bán ra ngoài, đương nhiên thì đây cũng là cơ hội vô cùng tốt để mà mang Viên Nguyệt đi thể hiện thân thủ của mình một chút, xem thử coi năng lực tầm bảo của Viên Nguyệt có tốt hay không nữa.

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Được, vậy thì em chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta đi nhìn thử một chút đi.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, để em chuẩn bị một chút.”

Lâm Vân Dật cười cừoi rồi quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, cậu có muốn đi cùng không?”

Giang Nghiên Băng bị hỏi như vậy cũng có chút bất ngờ mà ngẩng đầu lên nói: “Tôi? Tôi cũng có thể đi cùng luôn sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Nếu cậu muốn đi thì đương nhiên là có thể đi rồi, cậu không muốn đi thì cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy mà mắt cũng sáng bừng rồi cười cười nói: “Thật vậy sao? Tôi muốn đi, tôi đương nhiên muốn đi.”

Ba anh em Lâm Vân Văn cùng với Giang Nghiên Băng lại dắt díu cùng nhau đi đến cửa hàng ngọc thạch Thạch gia đi dạo vài vòng nhìn ngắm bốn phía xung quanh một lượt.

Đương nhiên cửa hàng ngọc thạch Thạch gia cũng khá nổi tiếng, bọn họ thu thập được không ít ngọc thạch có giá trị cao trên thị trường rồi mang về đây bày bán cho nên những tu sĩ muốn đến đây để tham quan cũng khá đông, mà những tu sĩ đang có mặt ở đây cũng ồn ào nhọn nhịp không thôi, có những người đang đi thăm dò ngọc thạch, cũng có những người đang đi hỏi thăm ngọc thạch, cũng có những người đang giải ngọc thạch, cũng có những người mang tâm tạng lo lắng, cũng có những người mang tâm trạng vui vẻ, cũngc có kẻ vui mà cũng có kẻ buồn, một khung cảnh nhộn nhịp ồn ào rất có sức sống.

Ở sảnh trưng bày ngọc thạch của Thạch gia hiện tại cũng có trưng bày đủ mọi loại gnocj thạch với những hình dáng với những kích cỡ khác nhau, mỗi một loại ngọc thạch được bày biện hoặc chất thành từng đống hoặc được trưng bày ở những vị trí vô cùng trang trọng.

Đương nhiên thì hiện tại khu vực sảnh chính cũng như khu vực giải thạch cũng hiện lên một mảnh sôi động không thôi, ở nơi này mọi cảm giác như được bùng nổ vậy, có người vui vẻ cũng có người chảy nước mắt, có người reo hò cũng có những người khóc ròng ròng. Nói chung đây chính là nơi một nhát cắt giàu một nhát cắt lỗ vốn, mà đây cũng là nơi con bạc cảm thấy sung sướng nhất cũng là nơi con bạc cảm thấy thất vọng nhất.

Tuy rằng hoạt động đổ thạch này cũng khá nguy hiểm, có ở bất kỳ một vị diện nào đi chăng nữa cũng vậy mà thôi, có thể đây là một nơi để cho tu sĩ phất lên với tốc độ vô cùng nhanh chóng, một vốn trăm lời cũng là chuyện nằm trong tầm tay, mà cũng có những tu sĩ trắng tay mất sạch, những chuyện táng gia bại sản này cũng cũng là chuyện chỉ trong một nhát cắt, cũng chính vì cảm giác kích thích như vậy cũng khiến cho không ít con bạc phải trầm mê vào chuyện đổ thạch này.

Thời điểm khi mà mấy anh em Lâm Vân Văn xuất hiện ở Thạch gia thì bốn người bọn họ cũng nhìn thấy một vị tu sĩ đang ôm đầu khóc rống lên nhìn buồn thảm không thôi, có vẻ như vị tu sĩ này cũng … xui xẻo quá rồi.

Lâm Vân Tiêu híp mắt nhìn về phía vị tu sĩ đang ôm đầu khóc lớn kia mà nhíu mày lại rồi nói: “Các anh, mấy anh nhìn kìa, hai người kia khóc cũng thảm quá rồi thì phải.”

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Người kia khóc cũng thật thảm quá rồi.”

Mới nãy Lâm Vân Văn đúng nghe ngóng thông tin một chút cũng biết qua được sự tình mà vị này vừa mới gặp phải rồi, vị này mới nãy cũng bỏ ra 200 linh thạch để rmua được một khối nguyên thạch, ai mà ngờ được là khi vị này giải thạch mở khối nguyên thạch 200 linh linh thạch đó lại thu được một khối Thuỷ lam băng ngọc, mà khối Thuỷ lam băng. ngọc này lại được một tu sĩ khác nhìn trúng rồi dùng 1 vạn linh thạch để mua lại luôn rồi, đương nhiên 200 linh thạch lại đổi lấy 1 vạn linh thạch cũng đủ lời rồi. Sau đó đối phương cũng dùng luôn 1 vạn linh thạch này tiếp tục mua luôn toàn bộ nguyên thạch khác, nhưng mà thời điểm khi giải thạch thì kết quả lại khiến cho vị tu sĩ này hoàn toàn sụp đổ luôn, toàn bộ những khối nguyên thạch đó hoàn toàn trống rỗng, một hồi phất nhanh lại một hồi sụp đổ này khiến cho cảm xúc của vị này lên lên xuống xuống không phanh, cảm giác này khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa mới trải qua một hồi hoàng lương nhất mộng vậy.

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía vị tu sĩ đang ôm đầu trước mặt rồi nhíu mày nói: “Nhưng mà, sao vị này khóc thảm như vậy chứ? Không phải vị này chỉ thua 200 linh thạch thôi sao? Chỉ 200 linh thạch thôi mà, cái này cũng không phải đại sự gì đúng không?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhún vai rồi nói: “Nếu không phải vị này thắng một cú lớn thì vị này cũng không đến mức độ như vậy đâu.”

Sòng bạc không phải là như vậy sao? Một lần phất lên một hồi táng gia, cảm giác này khiến cho người tham gia có một loại cảm giác kích thích khiến cho người ta có muốn ngừng cũng không thể ngừng dược.

Rất nhanh sau đó thì mấy người Lâm Vân Văn cũng dạo chơi một vòng trong sảnh chính của Thạch gia rồi mấy anh em cũng bắt đầu chi tiền ra để mua nguyên thạch về, bọn họ đi dạo khắp nơi một vòng từ đầu sảnh đường đến cuối sảnh đường, mỗi khi gặp một viên nguyên thạch nào đó vừa mắt thì bọn họ lại chi tiền thu mua tại chỗ, đi dạo một vòng thì mấy anh em Lâm gia cũng tiêu hết 3 vạn linh thạch cả thảy.

Sau khi xài hết 3 vạn linh thạch để mua một đám nguyên thạch xong rồi thì mấy anh em Lâm gia cũng dừng lại luôn không tiếp tục mua, mà sau khi mua xong rồi thì mấy người bọn họ cũng quay đầu trở về gia tộc luôn chứ không muốn nhờ người của thương đội Thạch gia hỗ trợ giải thạch làm gì. Dù sao thì mấy người bọn họ cũng không muốn bị nhòm ngó quá nhiều.

Giang Nghiên Băng vẫn đi theo mấy anh em Lâm gia đi dạo một vòng quanh sảnh chính, cũng chính mắt cậu nhìn thấy mấy anh em Lâm gia chi tiền không một chút tiếc nuối, chỉ cần là mấy người bọn họ vừa mắt là bọn họ chi tiền không trả giá một chút nào. Tuy rằng Giang Nghiên Băng không nói gì nhưng mà trong thâm tâm thì cậu vẫn cảm thấy cách hành sự của mấy anh em Lâm gia không tầm thường.

Ngày bình thường thì người của Lâm gia vẫn luôn thể hiện ra ngoài rằng bọn họ keo kiệt bủn xỉn tính toán chi li không lãng phí một đồng nào, nhưng mà thời điểm nào đó thì mấy người Lâm gia lại thể hiện một sự hào phóng đến kinh người.

Những năm trước đó Giang Nghiên Băng cũng thường hay nghe trưởng bối Lâm gia nhất bên trọng nhất bên khinh, mấy anh em Lâm gia ở nhà ăn không đủ no nhưng mà Lâm Vân Võ lại có thể tiêu tiền như rác phung phí không ít tiền để mua linh ta linh tinh, nghe nói Lâm Vân Võ đã gom hết tài sản trong nhà mà bỏ ra 2 vạn linh thạch để mua sắm một đám đá dung nham. Thật không nghĩ được là không chỉ một mình Lâm Vân Võ tiêu xài hoang phí mà mấy anh em Lâm gia hành xử lại rộng rãi như vậy đấy.

……..

Lâm gia.

Nhìn đống đá trước mặt mà Lâm Vân Văn cũng chà xát tay trong lòng cũng có chút gấp đến không chờ nổi nữa mà bắt đầu giải thạch luôn.

Ở trong sảnh lớn biệt viện Lâm gia hiện tại cũng có đủ mọi loại nguyên thạch với những kích cỡ khác nhau, số nguyên thạch cũng bày đầu một sảnh lớn.

Lâm Vân Văn hít sâu một hơi cười cười nói: “Quào, được đấy, khởi đầu tốt đẹp rồi. Lần này vận khí của chúng ta cũng không tồi. Một khối tam sắc linh ngọc. Tốt, vô cùng tốt.”

Lâm Vân Dật cũng cầm lấy ra linh ngọc lên quan sát thử một chút rồi cười cười nói: “Đúng vậy, khởi đầu tốt đẹp, phẩm chất của khối linh ngọc này đúng là không tồi một chút nầo, bên trong khối linh ngọc này có ẩn chứa ba loại linh lực có thuộc tính Kim, thuộc tính Hoả và thuộc tính Mộc, nếu như chúng ta để khối ngọc thạch này cho tu Tam linh căn sở hữu ba loại thuộc tính này cũng khá tốt, có khi viên linh ngọc này có thể trợ giúp cho người ta đột phá bình cảnh rồi thăng cấp luôn cũng nên.”

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Đáng tiếc là gia tộc chúng ta cũng không có tu sĩ nào sở hữu cùng một lúc cả ba loại linh căn này.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Không sao, gia tộc chúng ta không có thì giao luôn cho anh hai đi, gia tộc chúng ta người hiếm có thể không có nhưng mà Ngự Thú Tông rộng lớn kia chắc chắn sẽ có thôi. Hơn nữa bên trong Ngự Thú Tông kia còn có không ít kẻ giàu có thích vung tiền như rác mà coi trọng khối linh thạch này, có khi lúc đó chúng ta cũng bán được 5.000 linh thạch cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn đâu. Cũng coi như kiếm lời được một vố rồi.”

Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Nếu như bọn họ giao khối ngọc thạch này cho anh hai chắc chắn là anh hai cũng có nguồn tiêu thụ thôi, dù sao thì nơi đó cũng là Ngự Thú Tông cho nên đầu ra chắc chắn là đa dạng hơn tất cả những nơi khác. Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm thì người cháu gái của vị trưởng lão Kim Đan kỳ Từ Thanh của Ngự Thú Tông cũng chính là vị sư tỷ Từ Niệm Như của anh hai hắn chính là tu sĩ sở hữu kim hoả mộc Tam linh căn đấy, mà vị kia chính là một người nổi danh là đại tài khí thô vừa giàu có mà tiêu xài cũng khá hoang phí nữa. Mà hiện tại Giang Việt Nhiễm của Giang gia kia đã bái một vị trưởng lão Kim Đan kỳ là sư phụ rồi, anh hai hắn với thân phận mà nam phản diện cũng nên tìm một chỗ dựa vững chắc nhất ở Ngự Thú Tông để chống lưng sẽ an toàn hơn một chút.

Lâm Vân Văn suy nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Cũng đúng. Cứ quyết định vậy đi. Nào nào, tiếp tục, nhanh tiếp tục giải thạch nào.

Lâm Viễn Kiều đột nhiên tiến tới biệt viện nhìn về phía mấy anh em đang đứng trong phòng nhướn mày nói: “Mấy đứa bọn con đi đổ thạch đấy hả?”

Lâm Vân Văn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi cười cười gật đầu nói: “Vâng ạ phụ thân, bọn con vừa mới đi sang phường thị của Thạch gia về.”

Lâm Viễn Kiều gật đầu cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Mấy đứa tốn bao nhiêu bao nhiêu linh thạch rồi?”

Lâm Vân Văn cười cười rồi nói: “Dạ, bọn con tiêu khoảng 3 vạn linh thạch, nhưng mà em ba bỏ ra phần lớn linh thạch vào đám nguyên thạch này ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút cười cười nói: “Đã bỏ 3 vạn linh thạch rồi sao? Con bỏ hết của cải vào đó rồi đấy hả?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhún vai nói: “Phụ thân, thời điểm nên bỏ linh thạch thì tốn kém cũng là chuyện nên làm mà.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi xua tay nói: “Thôi được rồi. Để lát nữa phụ thân bù lại cho con một ít đi.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ.”

Nghe những lời như vậy thì trong lòng Giang Nghiên Băng cũng thầm cảm khái Lâm Viễn Kiều này thật sự là một người phụ thân vô cùng tốt đấy. Mấy anh em Lâm Vân Dật này đi ra ngoài một chuyến cũng tiêu hao một đám linh thạch như vậy mà người này vẫn bỉnh thản như không có gì xảy ra, người này chưa từng nói một câu nặng lời lại còn bồi thường một ít linh thạch nữa chứ? Đây mới đúng là thái độ của một người phụ thân tốt nên làm đây.

Lúc này thì tâm tình của Giang Nghiên Băng cũng có chút cổ quái mà nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút, thời điểm khi còn ở Thạch gia kia, khi mấy anh em Lâm gia đi mua nguyên thạch thì cậu cùng phát hiện ra rằng trong chuyến đi này Lâm Vân Văn phụ trách lựa chọn nguyên thạch, chỉ cần là khối nguyên thạch do Lâm Vân Văn chọn thì Lâm Vân Dật cũng trả linh thạch mua khối nguyên thạch đó luôn.

Nói thật thì trong mắt những người ngoài kia thuờng truyền miệng rằng Lâm Văn Văn này chính là thiếu tộc trưởng tương lai của Lâm gia, tương lai người này sẽ trở thành là ngươi chịu trách nhiệm cũng là người cầm quyền đời kế tiếp của Lâm gia, không chỉ một vài người nói như vậy mà dường như tất cả mọi người đều cho một đáp án như vậy thôi.

Còn trong mắt người ngoài khi nói về Lâm Vân Dật sao? Bọn họ đều nói Lâm Vân Dật chỉ là một kẻ hầu được Lâm gia nuôi dưỡng phát triển kinh thương trong nhà mà thôi.

Mà người ta cũng thường hay nói rằng Lâm gia sợ hãi cũng không dám đắc tội Giang gia, cũng chính vì không dám phản kháng như vậy phía Lâm gia mới không màng thể diện mà phải tiếp nhận cái chuyện hoán thân một cách vớ vẩn như thế này đây.

Nhưng mà sau khi Giang Nghiên Băng gia nhập vào Lâm gia thì cậu mới phát hiện là mọi chuyện hoàn toàn khác với những lời đồn ngoài kia, nói cho chính xác thì trong Lâm gia này người nắm giữ phần lớn nguồn tài nguyên tu luyện không phải là vị thiếu chủ Lâm Vân Văn mà chính là Lâm Vân Dật, cũng chính là người hầu mà người ta thường hay nói, không chỉ nắm giữ một phần lớn nguồn tài nguyên trong gia tộc mà tài sản tự thân trên người Lâm Vân Dật còn rộng rãi đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Văn cười cười nói: “Anh cả, chúng ta tiếp tục giải thạch đi, nào, lên khối nguyên thạch tiếp theo luôn đi.”

Lâm Vân Văn gật đầu cũng vô cùng hứng thú mà tiếp tục khai mở luôn khối nguyên thạch thứ hai. Nhìn vào món bảo vật bên trong khối nguyên thạch thứ hai thì Lâm Vân Văn cũng kinh ngạc mà hô lên nói: “Cái này là … Tụ linh thạch sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng là Tụ linh thạch, nhưng mà khối Tụ linh thạch này phẩm chất cũng bình thường, chỉ thắng một cái là thể tích của khối Tụ linh thạch này cũng khá lớn mà thôi. Đúng rồi, một khối Tụ linh thạch lớn này có thể cắt nhỏ ra thành một đám nữa rồi dùng để bố trí Tụ linh trận cũng được đấy. Mang đám Tụ linh thạch này đi cải thiện chất lượng của một đám linh điền nhà chúng ta cũng tốt, không thì mang đám Tụ linh thạch này đi bố trí vào một số nơi trọng điểm của gia tộc chúng ta để cải thiện hoàn cảnh sinh trưởng trong nhà chúng ta cũng khá tốt.”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu nói: “Được, thứ này cứ để cho con tự mình xử lý, con cứ xem đó mà làm là được rồi.”

Trận pháp Tụ linh trận, công dụng dùng để làm gì cũng y như tên, Tụ linh trận dùng để tụ tập linh khí lại, từ linh khó bình thường nếu tiến vào bên trong khu vực trận pháp này thì linh khí cũng dày hơn rất nhiều, nếu có thể bố trí thành công trận pháp này vào bên trong một số vị trí trọng điểm của Lâm gia cũng rất có lợi rất lớn trong sự phát triển trường kỳ của Lâm gia.

Lâm Vân Văn lại tiếp tục với khối nguyên thạch thứ ba.

Sau khi cắt xong thì ánh mắt của Lâm Vân Văn cũng sáng lên mà cười cười nói: “Đây là một khối Hoàng thạch ngọc.”

Lúc này thì Viên Nguyệt cũng nhảy từ trên người Lâm Vân Văn xuống, sau đó nó cũng dùng cặp càng lớn của mình cầm khối Hoàng ngọc thạch nuốt luôn vào trong bụng.

Giang Nghiên Băng nhìn thấy Viên Nguyệt ăn uống như vậy cũng có chút kinh hãi mà hô lớn lên nói: “Khoan đã, ăn như vậy sẽ không có việc gì chứ?”

Lâm Vân Văn cười cười rồi xua tay nói: “Không sao đâu, không sao đâu, em đừng có lo lắng làm gì. Viên Nguyệt ăn xong khối ngọc thạch này có lẽ cũng đủ để no nó no mấy ngày, có lẽ nó cũng chẳng đòi ăn trong vòng mấy ngày mà thôi. Mà như vậy cũng tốt, mấy ngày tiếp theo anh cũng chẳng cần phải tìm lượng thực cho Viện Nguyệt ăn nữa rồi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi thở phào một hơi cười cười nói: “Vậy sao? Không sao là tốt rồi, không sao là được rồi.”

Lâm Viễn Kiều ở bên cạnh lại tiếp tục giải thạch.

Nhìn vào khối ngọc thạch tiếp theo Lâm Viễn Kiều cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được đấy, là một khối Hỏa văn ngọc.”

Loại ngọc thạch Hỏa văn ngọc này nhìn bề ngoài có khắc hoạ một lượng lớn hoa văn ngọn lửa, chỉ cần cảm nhận một chút thôi cũng có thể thấy được rằng bên trong khối ngọc thạch này ẩn chứa một lực lượng viêm hoả vô cùng nồng đậm.

Lâm Vân Tiêu bên cạnh cũng có chút chờ mong mà cười cười nói: “Anh ba, khối ngọc thạch này có thể phân cho em được không?”

Lâm Vân Tiêu nói xong cũng không nhìn người khác chỉ một mực hướng về phía Lâm Vân Dật mà nhìn với ánh mắt mười phần trông mong.

Lâm Vân Dật thở dài một hơi quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi gật đầu nói: “Được, cho em đấy, cầm lấy luôn đi.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng hứng khởi mà tiến lên cầm lấy khối ngọc thạch rồi cất luôn vào túi nói: “Vâng ạ, cảm ơn anh ba.”

Giang Nghiên Băng nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng có chút cổ quái mà nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chuyện Lâm Vân Tiêu muốn xin ngọc thạch hay muốn gì đi chăng nữa không đi tìm người phụ thân Lâm Viễn Kiều để xin xỏ sao? Tự nhiên đi xin đồ mà nhìn chằm chằm rồi hỏi xin Lâm Vân Dật như vậy để làm gì chứ? Mà chỉ cần Lâm Vân Dật quyết định không cần thông qua phụ thân Lâm Viễn Kiều cũng được sao?

Có vẻ như trong lòng Lâm Vân Tiêu mà nói người anh trai sinh đôi Lâm Vân Dật này có khi còn uy tín hơn rất nhiều so với người phụ thân Lâm Viễn Kiều thì phải.

Theo những gì mà Giang Nghiên Băng đã quan sát được trong khoảng thời gian gần đây thì thực quyền của Lâm Vân Dật ở Lâm gia này nặng và nặng đến vô cùng, bản thân Lâm Vân Dật đã có rất nhiều đặc quyền rồi, không chỉ những chuyện còn con đều tuân theo sự sắp xếp của Lâm Vân Dật mà chính Lâm Vân Dật còn có quyền có thể trực tiếp quyết định rất nhiều chuyện quan trọng trong Lâm gia thì phải.

Nhưng mà, bản thân Lâm Vân Dật cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn thôi mà đúng không? Phía trên Lâm Vân Dật còn có một người phụ thân là tu sĩ Song linh căn nữa, gần hơn thì Lâm Vân Dật còn có một người anh trai cũng là tu sĩ Song linh căn nữa, vậy mà người này lại có thể nắm giữ địa vị siêu nhiên như vậy trong Lâm gia. Có thể thấy được người này thật sự còn sâu đến khó có thể tưởng tượng được mà.

Lâm Viễn Kiều cũng không cảm thấy phân chia như vậy có gì mà hắn lại tiếp tục giải thạch, thêm một khối nguyên thạch tiếp theo lại được mở ra, phía bên trong khối ngọc thạch này là ngối ngọc thạch lớn bằng một cái lu nước có kích thước khá lớn, hắn lại tiếp tục giải thạch thêm một lần nữa, kích thước của cái khối ngọc thạch lại nhỏ đi đôi chút, đến khi khối ngọc thạch chỉ nhỏ bằng một nắm tay thì Lâm Viễn Kiều dừng lại không tiếp tục xuất lực để giải thạch nữa.

Lâm Viễn Kiều nhìn vào khối ngọc thạch trước mặt mà nhíu mày nói: “Có khi nào … khối ngọc thạch này không có gì không?”

Giang Nghiên Băng lắc đầu rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều mà nghiêm túc nói: “Chú Lâm, hình như phía bên trong khối ngọc thạch này có cái gì đấy ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi tiếp tục tiến hành giải thạch, lần này hắn cũng nhẹ tay hơn tiếp tục mở cho đến khi khối ngọc thạch to bằng nắm tay biến thành khối ngọc thạch nhỏ bằng cái móng tay cuối cùng cũng có thể dừng lại.

Lâm Vân Dật nhíu mày nói: “Băng tâm ngọc.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhìn về phía Giang Nghiên Băng nói: “Khối ngọc thạch này thích hợp với cậu. Khối này để cho cậu đi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng vội vàng xua tay rồi lắc đầu nói: “Không được đâu, cậu làm như vậy cũng không tốt lắm đâu.”

Tuy rằng khối Băng tâm ngọc này cũng chỉ nhỏ bằng một cái móng tay thôi, có thể nói kích thước này thật sự rất nhỏ, nhưng mà một khối Băng tâm ngọc này lại có phẩm chất cao vô cùng, theo giá thị trường mà nói thì một khối ngọc thạch nhỏ một chút xíu này thôi lại có phẩm chất cao đến như vậy cũng có giá trị khoảng 2.000 linh thạch luôn rồi đấy.

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Sao có thể được chứ? Có gì mà tốt hay không tốt ở đây chứ? Cậu nghĩ coi nếu lúc nãy mà không có cậu lên tiếng nhắc nhở có khi phụ thân tôi cũng không thể nhận ra được trong khối ngọc thạch đó có Băng tâm ngọc rồi, cậu cứ nhận đi, nếu lúc nãy cậu không cẩn thận thì phụ thân tôi thật sự đã vất luôn khối ngọc thạch này rồi. Cầm đi, đừng ngại.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng đen mặt rồ cười cười nói: “Đúng vậy, thằng nhóc Vân Dật này nói rất có lý, Nghiên Băng, cháu cứ nhận lấy đi. Không sao đâu.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng mím môi rồi cười cười gật đầi nói: “Vâng ạ. Đa tạ chú Lâm ạ.”

Giang Nghiên Băng cũng không chống đẩy nữa mà vươn tay cầm lấy khối Băng tâm ngọc rồi nắm chặt nắm tay lại, cầm khối Băng tâm ngọc trong tay mà cậy cũng hít sâu một hơi nhẹ nhõm không thôi, cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc của khối linh thạch này mà trong lòng cậu cũng nhịn không được mà cảm khái một câu, đấm mấy người Giang gia bên kia đã hoàn toàn nhìn lầm người của Lâm gia rồi.

Có vẻ như Lâm gia sẽ đối xử với người ngoài hơi bủn xỉn keo kiệt một chút thật đấy, nhưng mà mấy người Lâm gia này lại đối xử với người một nhà thực sự là hào phóng đến mức kinh người mà.

Liên tiếp mở được không ít những khối ngọc thạch có phẩm chất càng lúc càng cao như vậy thì bản thân Lâm Vân Văn cũng có chút mong chờ đối với những khối ngọc thạch còn dư lại trước mặt. Sau đó thì hai người Lâm Viễn Kiều cùng Lâm Vân Văn lại tiếp tục cùng nhau mở thêm mấy khối ngọc thạch nữa.

Lần này thì Lâm Vân Văn lại giải được một khối ngọc thạch nhìn khá nổi bật, khối ngọc thạch này mang theo một thân màu vàng kim nhìn khá sặc sỡ.

Lâm Vân Dật nhìn qua khối ngọc thạch vừa mới giải ra cũng nhướn mày mà nói: “Đây chính là … Kim văn ngọc sao?”

Loại ngọc thạch Kim văn ngọc này qua thì dáng vẻ cũng có chút gì đó khá giống với vàng nguyên chất, mà loại ngọc này lại có giá trị khá lớn đối với những tu sĩ sở hữu linh căn thuộc tính Kim.

Lâm Vân Dật đáng giá khối gnocj thạch này một hồi rồi gật đầu nói: “Anh cả, khối ngọc thạch này phẩm chất không tồi. Anh có thể giữ lại cho mình tự sử dung cũng được.”

Lâm Vân Văn gật đầu rồi cừoi cừoi cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nói: “Được. Khối ngọc thạch này xác thật cũng không tồi.”

Toàn bộ những khối nguyên thạch ngọc thạch mà mấy anh em Lâm gia dùng giá 3 vạn linh thạch để mua cứ vậy mà lần lượt được mở ra toàn bộ, đương nhiên lần này mấy anh em Lâm gia thắng lớn, nhìn sơ qua thì tống số linh ngọc mà bọn họ thu thập lần này cũg có giá trị khoảng 9 vạn linh thạch là ít. Thu hoạch này có thể nói là một vốn hai lời rồi, chỉ một lần đi ra ngoài mà thu hoạch này của mấy người bọn họ thật sự cũng không tồi.

Giang Nghiên Băng cũng đưa mắt nhìn về phía hướng Viên Nguyệt đang đứng ở trên vai Lâm Vân Văn một hồi mà tâm tình cũng có chút khác thường không thôi.

Thật ra thì thời điểm khi mà cậu còn ở Giang gia bên kia thì cậu cũng thường nghe đám mấy người Giang gia bàn luận về Lâm gia, nghe nhiều cho nên cậu cũng nghe được không ít thông tin, nghe nói là Lâm Vân Võ đã khế ước một con bọ ngựa, nhưng mà con bọ ngựa này lại là một con bọ ngựa kém cỏi, vừa què quặt vừa suy dinh dưỡng lại chẳng được tích sợ gì cả.

Nghe nói là lúc đó Lâm Vân Võ không có tiền cũng chẳng có tài nguyên tu luyện, mà linh thú ấu tể của Ngự Thú Tông lại có giá không tốt, vì không thể tìm được linh thú kế ước phù hợp thì Lâm Vân Võ cũng đánh cược một ván trực tiếp khế ước với trứng của một con linh trùng luôn. Nghe nói lúc đó Lâm Vân Võ tưởng rằng trứng của con linh trùng đó là trứng của một loài Thượng cổ linh trùng, ai mà ngờ được là qua quá trình phu hoá thì trứng của con linh trùng đó đúng là nở ra được một con linh trùng, nhưng mà con linh trùng này lại chỉ là một con bọ ngựa què quặt suy dinh dưỡng không đáng một đồng nào cả.

Mà hiện tại thì Giang Nghiên Băng cũng nhìn chằm chằm rồi đánh giá con bọ ngựa trên vai Lâm Vân Văn một hồi, theo như những gì mà cậu đánh giá có lẽ con bọ ngựa của Lâm Vân Võ đang ở Ngự Thú Tông hiện tại cũng trưởng thành khá tốt đấy, nếu không phải là con bọ ngựa của Lâm Vân Võ trưởng thành tốt thì có lẽ Lâm gia cũng không dể cho Lâm Vân Văn tiếp tục khế ước thêm một con bọ ngựa như thế này đâu.

Mà nhìn vào số ngọc thạch đang dược bày trên bàn thì Giang Nghiên Băng cũng có chút kích động không thôi, giá trị của đám ngọc thạch này thật sự rất cao đấy, nếu như Lâm gia mà mang đám ngọc thạch này bán ra ngoài có lẽ bọn họ cũng có thể kiếm lời được không ít cũng nên.

Tâm tình của Lâm Vân Tiêu cũng không tồi mà nắm chặt nắm tay lại nói: “Thu hoạch của chúng ta cũng không tồi. Được đấy. Hay là chúng ta đi qua bên đó đào thêm một đám nữa đi. Em nghĩ lần sau chúng ta cũng có thể kiếm lời không ít đấy ạ.”

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Không nên, người ta thường nói tốt quá hoá lốp, biết đủ thì nên dừng lại là được rồi. nếu như chúng ta tiếp tục mua thêm sẽ khiến cho người ta phải chú ý đến đấy.”

Dù sao thì đám mấy người Thạch gia kia có thể phát triển thịnh vượng như vậy thì bọn họ cũng không phải ăn chay, lúc đó bọn họ đã chi 3 vạn linh thạch ra để mà mua nguyên thạch ngọc thạch rồi, nhưng mà bọn họ không giải thạch mà quay mông về nhà luôn, nếu như lần này bọn họ mà quay lại tiếp tục mua nữa thì không phải là tự đưa cổ vào tròng cho người ta chú ý đến sao?

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút tiếc nuối mà thở dài một hơi lắc đầu nói: “Dạ, được rồi, không đi thì không đi.”

Lâm Vân Dật phân chia mấy khối ngọc thạch xong cũng thu luôn số ngọc thạch còn lại không dùng đến rồi cười cười nói: “Được rồi. Số ngọc thạch dư lại nhà chúng ta không sử dụng đến, thôi mang đám ngọc thạch này cho anh hai tuỳ anh hai xử lý vậy.”

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy cũng được. À đúng rồi, nghe nói thằng hai đã xuất quan rồi thì phải. Cũng đến lúc chúng ta nên đi thăm thằng hai rồi.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà hứng thú lên cao nói: “Phụ thân, thời gian sắp tới phụ thân chuẩn bị đi thăm anh hai rồi đúng không ạ? Phụ thân cho con theo với, con cũng có chút nhớ anh hai rồi.”

Nghe thấy mấy người Lâm gia cùng nhắc tới Lâm Vân Võ thì trong lòng Giang Nghiên Băng cũng bắt đầu dâng lên vài phần hiếu kỳ về người con thứ hai này của Lâm Viễn Kiều.

Hàng ngày đám người Giang gia kia cũng không thiếu những lời đàm tiếu rồi thảo luận không ngừng về những thành viên của Lâm gia, mà trong những cuộc thảo luận đó thì mấy người Giang gia kia cũng thường xuyên thảo luận về Lâm Vân Võ, trong miệng những người Giang gia thường nói thì Lâm Vân Võ này tuy cũng là tu sĩ kim hoả Song linh căn thật đấy nhưng mà tư chất của người này còn thua xa cũng không tho kịp Giang Việt Nhiễm của Giang gia bọn họ. Bằng chứng rõ ràng nhất đó chính là Lâm Vân Võ đã tiến vào Ngự Thú Tông đã lâu đến như vậy rồi mà Lâm Vân Võ vẫn luôn lẹt đẹt, mờ nhạt cũng chẳng thể nào xuất đầu lộ diện được.

Mà nhìn dáng vẻ của Lâm gia như hiện tại có lẽ có lẽ vị này ở Ngự Thú Tông cũng đang giấu dốt không thể hiện ra quá nhiều mà thôi, có lẽ năng lực của Lâm Vân Võ có khi còn ưu tú hơn những gì mà những người của Giang dia kia đã tưởng tượng đến nữa.

End chap 51

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.20537 sec| 2577.078 kb