Phần 52 – Gặp mặt anh hai
------o52o------
Phòng luyện đan của Lâm gia.
Giang Nghiên Băng vươn tay cầm thử một viên đá dung nham trong đống đá dung nham lên, sau đó cậu cũng dùng linh lực hệ Hoả bắt đầu tiến hành bật lửa luôn. Ngay sau đó thì một luồng lực lượng thuộc về hoả diễm vô cùng nồng đậm cũng cuộn trào rồi lan toả ra hết bốn phía xung quanh.
Trong khoảng thời gian gần đây thì Giang Nghiên Băng vẫn luôn sử dụng những viên đá Dung nham huyền thạch mà Lâm Vân Dật đã đưa cho trước đó, số lượng những viên đá Dung nham huyền thạch mà Giang Nghiên Băng sử dụng cũng không ít, cũng nhờ phúc của đống đá Dung nham huyền thạch này mà linh lực trong thân thể Giang Nghiên Băng cũng được tăng trưởng lên không ít, tu vi của bản thân cũng nhờ đó mà được củng cố lên mấy lần so với trước đó.
Lúc này thì hai người Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía Giang Nghiên Băng đang đứng.
Lực lượng viêm hoả vô cùng từ bên trong viên Dung nham huyền thạch này cứ tràn hết ra ngoài, chỉ một chốc lát sau đó thì một nguồn lực lượng viêm hỏa tràn ngập ra hết phòng luyện đan.
Lâm Vân Dật hít sâu một hơi rồi nhướn mày nói: “Thật không ngờ à nha, lại mà một khối Dung nham huyền thạch Thượng phẩm.”
Lâm Vân Tiêu gật đầu mà ánh mắt cũng sáng lấp lánh mà nói: “Vận khí của anh Nghiên Băng thật sự cũng không tồi à nha. Thật không ngờ là anh Nghiên Băng lại bậc lửa được một viên Dung nham huyền thạch Thượng phẩm nữa này. Thật khó tin nha.”
Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía hai người trước mặt rồi nhíu mày nói: “Hai người đừng đứng đó nữa. Lực lượng viêm hoả của ngọn lửa này thật sự quá nồng đậm rồi, hai người nhanh tới đây cùng hấp thu luôn đi. Nhanh lên không lực lượng viêm hoả sẽ bị tản ra ngoài mất.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Bọn em tới ngay đây.”
Ngay sau đó thì hai người Lâm Vân Dật và Lâm Vân Tiêu cùng đồng thời vận chuyển pháp quyết hệ Hoả nhanh chóng chia cắt rồi hấp thu nguồn lực lượng viêm hoả đang toả ra thừ bên trong viên Dung nham huyền thạch Thượng phẩm vừa rồi.
Ba người Lâm Vân Dật, Lâm Vân Tiêu cùng Giang Nghiên Băng đều là những cái động không đáy, chỉ một chốc lát ngay sau đó thì nguồn năng lượng viêm hoả cũng bị ba người bọn họ cũng hấp thu gần như là không còn một chút nào nữa. Sau khi hấp thu xong nguồn lực lượng viêm hoả bên trong phòng luyện đan thì mặt mũi của cả ba người bọn họ cũng sáng láng vui vẻ không thôi.
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi nở một nụ cười nói: “Đâu là Dung nham huyền thạch Thượng phẩm sao? Thật khó có thể tưởng tượng được mà.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu mà nói: “Quả nhiên Dung nham huyền thạch Thượng phẩm có khả năng phụ trợ tu luyện tốt nhất mà, chỉ cần một viên thôi mà hiệu quả tu luyện đạt được đã tốt đến như vậy rồi, chỉ đáng tiếc là số lượng Dung nham huyền thạch Thượng phẩm lại chẳng có bao nhiêu cả. Hầy, đáng tiếc mà, thật sự cũng đáng tiếc quá mà.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy thì cười cười như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “À đúng rồi, trước đó anh nghe nói được một thông tin thì hình như Giang Việt Nhiễm còn cảm thấy vô cùng hứng thú với số đá dung nham này mà đúng không? Nghe nói Giang Việt Nhiễm còn tìm cách để mua lại số đá dung nham này mà đúng không?”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy đấy ạ. Em cũng không biết Giang Việt Nhiễm có hứng thú hay không nhưng mà phía Giang gia bên kia năm lần bảy lượt chạy đến Lâm gia bọn họ em nói muốn mua lại số đá dung nham đó mà, bọn họ còn đòi trả với cái giá 3 vạn linh thạch để mua lại đống đá dung nham đó mà. Nhưng mà anh ba em lại cảm thấy ghét bỏ đám mấy người Giang gia kia ra giá quá thấp cho nên anh ba em cự tuyệt luôn rồi.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vậy sao? Như vậy thì may mắn quá rồi. May mắn là anh ba của em đã cự tuyệt không bán số đá dung nham này cho phía Giang gia kia đấy. Nếu không thì lần này Giang Việt Nhiễm kia chắc chắn có thể thu hoạch được không ít rồi kiếm được một vố lớn thông quá đám đá Dung nham huyền thạch này rồi.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên thôi ạ. Anh ba em không phải là dạng người có thể vì nữ sắc mà làm ăn lỗ vốn đâu. Hừ, đám Giang gia kia cũng thật là … bủn xỉn, cũng chỉ có 3 vạn linh thạch thôi mà đòi mua đống đá núi lửa này sao? Bọn họ tưởng 3 vạn linh thạch đó có thể lừa được kẻ ngu dốt nào chứ? Đúng là đáng chết mà.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một hồi, những lời mà Lâm Van Tiêu vừa mới nói ra cũng ẩn chứa nhiều thông tin quá rồi đấy, theo như những lời của Lâm Vân Tiêu có lẽ người của Lâm gia chắc chắn đã thu hoạch được không ít lợi lộc từ đống đá dung nham này rồi cũng nên, mà cậu hiện tại cũng được hưởng kẻ một phần lợi lộc đó rồi đây.
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi gật đầu nói: “Nghiên Băng, mấy ngày nữa bọn tôi muốn đi đến Ngự Thú Tông để thăm anh hai, trên đường di chuyển thì tôi cũng cũng ghé qua thành Thanh Long Thành rồi dừng lại đó một thời gian. Thời gian sắp tới cậu có bận việc gì không? Cậu có muốn đi ra ngoài đi dạo cùng với chúng tôi không?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút chờ mong mà nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Thật sao? Tôi … tôi cũng có thể đi cùng cậu sao?”
Kỳ thật thì trước đó Giang Nghiên Băng cũng từng nghe được những người ở Giang gia nói qua về Ngự Thú Tông cùng với những thành trì ở khu vực lân cận Ngự Thú Tông rồi, nghe nói ngay khu vực lân cận Ngự Thú Tông có bốn thành lớn cũng vô cùng phồn hoa. Nhưng mà, muốn so sánh về mức độ xa hoa thì Thanh Long Thành lại đứng hàng đầu.
Kỳ thật thì trước đó phụ thân cùng với mẫu thân của cậu cũng từng suy nghĩ muốn di cư lên một trong bốn thành này để định cư rồi, chỉ là … bốn thành này lại nằm ở vị trí quá xa, một nhà bọn họ muốn di chuyển từ thành phủ này đi đến bốn thành trì kia cũng tốn kém bao nhiêu xông sức, mà thổ phỉ dọc đường hoặc là những nạn tai dọc đường lại luôn rình rập lúc nào cũng ngấp nghé, dọc đường đi chắc chắn sẽ rất nguy hiểm cũng dễ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sau khi suy đi tính lại thì phụ mẫu của cậu lại đánh mất luôn ý định mà vẫn phải định cư ở lại thành phủ này thêm một thời gian nữa.
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu mà nói: “Có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi. Cũng đúng lúc để cậu đi ra ngoài giải sầu một chút đi.”
Lần trước Lâm Vân Võ đã bao luôn toàn bộ số đá dung nham của vị tu sĩ kia xong rồi giao lại cho gia tộc, sau đó hắn cũng muốn tránh phiền phức thành thử hắn bế quan luôn không đi ra ngoài nữa. Đến dạo gần đây thì hắn mới xuất quan.
Mà tính từ thời điểm Lâm Vân Võ vừa mới bế quan tính đến hiện tại thì Lâm Vân Võ cũng bế quan đến mấy năm không đi ra ngoài rồi, mà mấy người Lâm Vân Dật cũng tương tự như vậy không khác gì, tính đến hiện tại thì bọn họ cũng không gặp mặt trong mấy năm rồi đấy.
Năm đó Lâm Vân võ đã phải bỏ ra 2 vạn linh thạch để bao trọn luôn toàn bộ số đá dung nham từ trong tay vị tu sĩ kia, ai mà ngờ được là số đá dung nham đó lại ẩn chứa huyền cơ đâu chứ? Cũng chính vì số đá dung nham này ẩn chứa huyền cơ mà Lâm Vân Võ lại mua toàn bộ thanh toán cùng một lúc như vậy khiến cho đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông cảm thấy chấn kinh không thôi, để tránh phiền toái thì Lâm Vân Võ cũng phải bế quan không đi ra ngoài nữa.
Tu luyện vô năm vô tháng, Lâm Vân Võ một lần bế quan cũng đến mấy năm, đương nhiên thì trong mấy năm này cuộc sống vẫn bình thản mà trôi đi, ngoài kia cũng có biết bao nhiêu sự kiện cũng không ít sự mới lạ xuất hiện, mà Ngự Thú Tông lại là nơi nhân tài từ khắp nơi hội tụ lại thời thế đổi thay không ngừng, chỉ mấy năm mà từng năm lại thay đổi một chút một, sự mới mẻ xuất hiện cũng dần che lấp đi sự kiện đá dung nham của năm đó, hiện tại khi nhắc đến sự kiện Lâm Vân Võ hào phóng vung tay quá trán hay là cơ duyên này nọ đã không còn mấy ai nhớ rõ nữa rồi, cho nên hiện tại bọn họ có đi gặp Lâm Vân Võ cũng được rồi.
Giang Nghiên Băng cười cười rồi nắm chặt nắm tay lại cũng có chút kích động mà gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi muốn đi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Được, vậy thì cậu chuẩn bị trước đi. Mấy ngày tiếp theo cậu lo tu luyện thuật ẩn tức này chút đi, hiện tại chúng ta nên tận lực điệu thấp đi một chút, tránh để cho quá nhiều người chú ý rồi nhìn chằm chằm vào.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Tôi đã biết rồi, cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ làm tốt nhất có thể.”
………
Bởi vì trong mấy năm này Lâm Vân Võ vẫn luôn bế quan tu luyện không đi ra ngoài, tính đến hiện tại thì Lâm Viễn Kiều đã không gặp lại Lâm Vân Võ cũng từng đấy năm rồi, mà mấy năm này một nhà Lâm gia vẫn luôn tích luỹ không ít tài nguyên tu luyện, lần này xuất phát cũng là lần xuất phát mang theo nguồn của cải tích trữ đến mấy năm cho nên đoàn người cũng chuẩn bị vô cùng sung túc.
Như thường lệ của những lần gặp mặt trước đó thì lần này đoàn người Lâm Viễn Kiều cũng thuê luôn một biệt viện riêng biệt ở bên trong Thanh Long Thành để chuẩn bị hội kiếm với Lâm Vân Võ, dù sao thì gia tộc bọn họ cũng không thiếu một chút tiền này.
“Anh hai.”
Nhìn thấy Lâm Vân Võ vừa mới xuất hiện phía bên trong biệt viện mà Lâm Vân Viêu đã phóng vọt tới như một quả đạn pháo mà đụng luôn vào người Lâm Vân Võ. Tốc độ của Lâm Vân Tiêu nhanh, lực đẩy cũng mạnh vô cùng, một cú lao thẳng này thiếu chút nữa đã đẩy cho Lâm Vân Võ phải ngã sóng xoài phía bên trên mặt đất rồi, may mà thằng nhóc Lâm Vân Tiêu cũng không nghịch quá trớn.
Lâm Vân Võ nhìn về phía Lâm Vân Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Vân Tiêu à, đã là Luyện Khí kỳ tầng 5 rồi sao?”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười ngoác đến tận mang tai mà hớn hở nói: “Vâng ạ. Ít nhiều gì cũng nhờ vào đống đá dung nham của anh hai đấy ạ.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi vỗ vỗ vào đầu Lâm Vân Tiêu nói: “Được rồi, được rồi. Em có thể dùng được là tốt rồi.”
Trong đống đá dung nham nhiều vô số kể kia đương nhiên Lâm Vân Võ cũng lưu lại một ít trong người, mà lần này Lâm Vân Võ cũng nương nhờ vào đống đá Dung nham huyền thạch lẫn trong đống đá dung nham kia mà thuận lợi đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng 6, tuy rằng hắn dựa vào khổ tu chắc chắn cũng có thể tiến giai được thôi, nhưng mà dựa vào đống đá Dung nham huyền thạch đó mà hắn cũng tiết kiệm được kha khá thời gian đấy.
Lâm Vân Tiêu cũng gật đầu như trống bỏi mà cười cười bắt đầu khoe khoang nói: “Dùng được, đương nhiên là dùng được rồi ạ, không những dùng được mà còn dùng vô cùng tốt nữa kìa. Đống đá dung nham đó đã giúp em một đại ân đấy ạ. Anh hai, anh không biết đâu, nhờ vào đống đá dung nham đó mà em cũng tiếu kiệm được không ít linh thạch đấy ạ.”
Lâm Vân Võ gật đầu quay đầu nhìn về hướng Giang Nghiên Băng đang đứng rồi cười cười nói: “Không biết vị này … là ai?”
Lâm Vân Văn cười cười bắt đầu lên tiếng giải thích nói: “Vị này chính là Nghiên Băng, là phúc tinh do Giang gia đưa đến nhà chúng ta đấy.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng hiểu rõ trong lòng mà cười cười rồi gật đầu nhìn về phía Giang Nghiên Băng nói: “Hoá ra em chính là Nghiên Băng sao? Đã nghe đại danh của em từ sớm nhưng hiện tại mới được gặp mặt em. Chào em, anh là Vân Võ, anh là anh hai của thằng nhóc Vân Dật này, từ nay về sau em cũng giống như Vân Dật cứ gọi anh là anh hai luôn đi.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà gật đầu nói: “Vâng ạ, lần đầu gặp mặt. Ra mắt anh hai ạ.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Chào em. À đúng rồi, anh nghe nói em là luyện khí sư đúng không? Nghe nói trình độ luyện khí của em cũng không tồi nữa. Lần đầu gặp mặt anh chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, anh chỉ mang theo một phần lễ nhỏ này xem như quà gặp mặt, mong em không chê. Lần sau gặp lại anh sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút vậy.”
Lâm Vân Võ nói xong cũng nhanh chóng đưa một cái hộp về hướng Giang Nghiên Băng, phía bên trong chiếc hộp này có đựng hơn chục loại tài liệu luyện khí khác nhau.
Giang Nghiên Băng nhìn vào đống tài liệu phía trong chiếc hộp cũng có chút bất ngờ mà ngẩn người ra một chút sau đó lắp bắp nói: “Cái này … không, à, cái này anh hai cũng khách khí với em quá rồi. Nghe nói anh hai cũng là luyện khí sư mà đúng không? Cái này cũng nhiều quá rồi, em không cần nhiều như vậy đâu, anh hai không cần đưa nhiều như vậy đâu ạ.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi xua tay nói: “Không sao, em cứ nhận lấy đi. Số tài liệu luyện khí này trong tay anh vẫn còn nhiều. Không cần lo lắng cho anh làm gì đâu.”
Trong khoảng thời gian mấy năm này thì hắn cũng không nhàn rỗi, mà trong khoảng thời gian này thực lực của Khuyết Nguyệt cũng theo đó càng lúc càng tăng lên, mà thực lực của Khuyết Nguyệt càng tăng thì năng lực phân giải pháp khí bị hỏng của Khuyết Nguyệt cũng theo đó mà được tăng lên, mà Ngự Thú Tông thiếu gì chứ không bao giờ thiếu pháp khí hỏng, cho nên tài liệu luyện khí trên người Lâm Vân Võ đúng là không thiếu thật, hiện tại không thiếu mà sau này càng lúc càng nhiều thêm nữa.
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh hai ạ.”
Lâm Viễn Kiều vẫn ngồi yên lặng nãy giờ cũng mang một cái rương lớn ra đặt lên trên bàn rồi cười cười nói: “Thằng hai, cái này cho con.”
Lâm Vân Võ cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc rương đầy ắp đang được đặt trước mặt cũng có chút tò mò mà nói: “Phụ thân, cái này là …”
Lâm Viễn Kiều cũng nhanh chóng mở chiếc rương lớn ra, thời điểm khi mà nắp chiếc rương được mở thì đủ những khối linh ngọc với những màu sắc sặc sỡ cứ vậy mà đập vào mắt Lâm Vân Võ, màu sắc của những khối linh ngọc này thiếu chút nữa chói mù mắt Lâm Vân Võ.
Ngay lúc này thì Khuyết Nguyệt cũng phóng luôn ra ngoài rồi nhảy luôn vào chiếc rương, sau đó Khuyết Nguyệt cũng vung cặp càng lên kẹp luôn một khối linh ngọc rồi cho vào miệng gặm rắc rắc một hồi.
Thức ăn của Kim ngọc đường lang rất đa dạng, muốn nuôi dưỡng Kim ngọc đường lang trưởng thành một cách vẹn toàn thì ngoại trừ tài liệu luyện khí ra cũng cần phải có một lượng lớn linh ngọc để hấp thu nữa. Mà trong khoảng thời gian này Khuyết Nguyệt vẫn luôn cặm cụi gặm tài liệu luyện khí từ đống pháp khí hỏng kia, có lẽ ăn quá nhiều tài liệu luyện khí cho nên thời điểm vừa được đổi món qua đám linh ngọc thì Khuyết Nguyệt cũng cảm thấy kích động khognot hôi.
Thời điểm khi mà Khuyết Nguyệt vừa mới chạy ra ngoài thì ánh mắt của Ngân Đoàn cũng đảo mấy hồi rồi nhìn chằm chằm vào Khuyết Nguyệt. Nhận thấy chuyện bất ổn thì Khuyết Nguyệt lập tức khựng lại rồi nhìn về phía Ngân Đoàn với biểu cảm vô cùng đề phòng.
Giang Nghiên Băng nhìn về phía Khuyết Nguyệt một hồi mà giật mình nói: “Anh hai, đó chính là linh sủng của anh hai sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng đánh giá Khuyết Nguyệt một hồi cũng hít sâu một hơi nói: “Hình như … thực lực của nó cũng không tồi.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Đã là Luyện Khí kỳ tầng 6 rồi, thực lực của Khuyết Nguyệt đúng là không tệ lắm.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi cụp mắt xuống thầm cảm thán một câu, quả nhiên Lâm Vân Võ lại giấu dốt mà. Quan trọng thì chuyện Lâm Vân Võ che giấu cũng không chỉ một chút thôi đâu, nếu cậu nhìn không lầm thì con bọ ngựa của Lâm Vân Võ có gì đó không bình thường, nhìn sơ qua cũng nhận ra được con bọ ngựa này không phải phàm vật.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân, phẩm chất của đám linh ngọc này thật sự không tồi một chút nào.”
Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, lần này vận khí của chúng ta cũng không tồi. May mắn cũng gặp được một đám nguyên thạch ngọc thạch có phẩm chất khá tốt.”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía đám linh ngọc bên trong chiếc rương rồi cười cời nói: “Đúng vậy. Lần này mọi người đã phát tài rồi. Đám linh ngọc này không chỉ phẩm tướng vô cùng tốt mà chủng loại cũng thuộc dạng quý hiếm vô cùng nữa. Một vài loại linh ngọc trong đám linh ngọc này có tìm cả tông môn cũng khó có thể đạt đến được.”
Lâm Viễn Kiều cười cười rồi xua tay nói: “Được rồi, được rồi. Nếu con cảm thấy dùng được thì con cứ lưu lại cho mình tự sử dụng là được rồi. Loại nào dùng được thì con cứ để đấy, còn không thể dùng được thì con có thể mang mộ ít đi tặng cho người khác cũng được, nếu không thì con mang đám linh ngọc này đi đổi thành linh thạch để sử dụng cũng được.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ phụ thân, con biết rồi ạ.”
Lâm Vân Võ cất đám linh ngọc trên bàn lại sau đó huých khuỷu tay về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Em trai, em có mang đồ ăn ngon đến cho anh không?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Mang theo, đương nhiên là em có mang theo. Còn mang theo không ít nữa.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu mà cười ngoác đến tận mang tai nói: “Được, tốt, tốt, mang theo là tốt rồi. Cảm ơn em trai.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh hai khách khí quá rồi. Không cần cảm ơn.”
Lâm Vân Dật nói xong cũng nhanh chóng mang theo một đống mỹ thực đã được bảo quản phía bên trong chiếc vòng Hồng Nguyệt ra ngoài, lần này rời khỏi nhà thì hắn cũng chuẩn bị không ít đồ ăn ngon mang đi cùng, toàn bộ số đồ ăn này đều được Lâm Vân Đật đóng gói cẩn thận rồi đẩy hết về phía Lâm Vân Võ, một đống mỹ thực này đa dạng vô cùng.
Lâm Vân Võ cười ngoác đến tận mang tai rồi gật đầu nói: “Thơm quá, thật sự là thơm quá rồi. Em ba, có vẻ như tay nghề của em lại tiến bộ hơn rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Đúng vậy. Anh thưởng thức thử xem tay nghề của em tinh tiến nhiều hay ít.”
Lâm Vân Tiêu lúc này cũng nghiêng đầu lên xen mồm vào báo cáo ngay lập tức nói: “Anh hai à, anh cứ ăn thử xem đi, tay nghề của anh ba không chỉ tinh tiến thôi đâu mà tay nghể của anh ba đã đạt đến cấp bậc thần sầu luôn rồi đấy. Anh không biết đâu, dạo gần đây anh ba vẫn luôn làm không ít đồ ăn ngon cho anh Nghiên Băng đổi món đấy ạ. Tay nghề của anh ba cũng nhờ vậy mà được rèn luyện thành thần sầu luôn đấy ạ.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Hừ, thằng nhóc em đang nói cái gì vậy hả? Là do chuyên liệu nấy ăn tốt thôi.”
Lâm Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “À, anh ba nói như vậy cũng không sai. Anh hai, em nói cho anh nghe nè, dạo gần đây anh ba còn luyện không ít Dưỡng linh hoàn rồi quăng cho đám linh kê trong nhà ăn đấy ạ. Anh nhìn thử đi, có phải đám linh kê này còn to hơn rồi chắc nịch hơn trước không ít đúng không? Anh ăn thử xem đi.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Em nói là Dưỡng linh hoàn ấy hả? Cho linh kê trong nhà mình ăn sao?”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy đấy ạ.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng hít sâu một hơi mà nói: “Dùng Dưỡng linh hoàn cho linh kê ăn, từ khi nào mà trong nhà chúng ta lại hào phóng như vậy chứ?”
Tuy rằng loại đan dược Dưỡng linh hoàn này cũng không phải là loại đan dược gì đó quá cao cấp, nói thật thì đại đa số những đệ tử ở Ngự Thú Tông còn chướng mắt không muốn động cũng chẳng muốn sử dụng đến Dưỡng linh hoàn nữa cơ. Nhưng mà, đan dược dù sao cũng là đan dược, cho dù chướng mắt đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng mang đan dược cho đám linh kê kia ăn đâu, cho ăn như vậy cũng quá lãng phí rồi đấy.
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhún vai nói: “Có gì đâu chứ? Cũng chỉ là mấy viên Dưỡng linh hoàn thôi ấy mà, cũng chẳng phải là loại đan dược gì đó quá cao cấp, mà loại đan dược này có bán ra ngoài cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu linh thạch cả, mà đan dược để không cũng lãng phí nên em cũng mang một đám ra cho đám linh kê trong nhà dùng luôn.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi giật giật khoé miệng nói: “Nói như vậy thì đám linh kê trong nhà chúng ta có lộc ăn rồi.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhún vai nói: “Đúng vậy. Nhưng mà, nói cho đúng thì mấy anh em chúng ta càng có lộc ăn hơn đấy.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Ừ nhỉ, em nói như vậy cũng không sai. Đúng là chúng ta có lộc ăn hơn thật.”
…….
Sau khi nói chuyện với gia đình xong thì Lâm Vân Võ cũng nhanh chóng mang theo mấy viên ngọc thạch quay trở về Ngự Thú Tông, sau một hồi giao dịch cùng với mấy khách quen thì Lâm Vân Võ lại tiếp tục mang theo 5 vạn linh quay ngược trở lại.
Lâm Vân Văn nhìn vào số linh thạch trong túi trữ vật cũng hít sâu một hơi mà nói: “Cái này …sao mà có nhiều linh thạch như vậy chứ?”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy đấy anh cả, à đúng rồi, em chỉ bán ba khối ngọc thạch thôi đấy đã thu lại được 5 vạn linh thạch luôn rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Anh hai, anh bán có ba khối linh ngọc mà thu được 5 vạn linh thạch á? Sao nhiều như vậy được chứ?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Anh chỉ bán ba khối linh ngọc thôi. Đúng là được chừng này linh thạch đấy.”
Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Vân Võ một hồi cũng có chút cạn lời mà thở dài một hơi nói: “Con trai à, số linh ngọc này cả nhà chuẩn bị cho con để cho con có thể làm tốt mối quan hệ của con với những đệ tử khác bên trong tông môn đấy, sao con chém người ta giá cao như vậy chứ? Cái giá này … con hét giá như thế nào người ta không đánh cho con một trận chứ?”
Lâm Vân Võ cười cười cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Phụ thân, không phải là con không đưa, cũng không phải là do con hét giá, con tính toán tặng cho người ta rồi, nhưng mà Từ sư tỷ nói lại với con là vô công bất thụ lộc, vị này không chịu nhận không mà nhất quyết phải trả linh thạch lại cho con đấy ạ. Mà con nói không được nữa thì con cũng đành phải chịu thôi, mà con cũng cảm thấy con không nên làm thâm hụt sinh ý của gia tộc cũng làm vừa lòng ý của vị Từ sư tỷ kia nên con cũng gật đầu đồng ý luôn chứ biết làm sao giờ? Cho nên con để cho Từ sư tỷ tự chọn linh ngọc rồi tự định giá sang linh thạch luôn.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nói: “Anh hai, anh nói Từ sư tỷ sao? Ý là vị sư tỷ Từ Niệm Như kia ấy ạ?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng là vị sư tỷ đó đấy.”
Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi nhíu mày nói: “Anh hai, dựa theo phỏng toán của em thì tổng số linh thạch mà em mang lại đây giá trị cũng không cao như vậy đâu, gía trị của đám linh ngọc đó có tính hết lại cũng chừng 3 vạn linh thạch đã là nhiều lắm rồi. Vị Từ sư tỷ này đưa cho anh nhiều quá rồi thì phải. Chệnh lệch này cũng không ít đâu.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi nhún vai nói: “Chuyện này thì em cứ yên tâm đi, không sao đâu. Mà giá cả của đám ngọc thạch này vốn dĩ là mỗi người một ý không người nào trùng với người nào cả mà. Em cũng biết người yêu thích thì giá bao nhiêu cũng có thể trả được, có là giá trên trời đi chăng nữa thì bọn họ cũng chịu chi ra thôi. Còn những người không thích rồi thì nhìn tới thôi bọn họ cũng không thèm để mắt nữa chứ đừng nói đến chuyện chi tiền ra. Mà mấy khối ngọc thạch kia lại đúng lúc cũng phù hợp với ánh mắt của Từ sư tỷ, vừa nhìn thôi mà Từ sư tỷ đã thích không buông tay cho nên Từ sư tỷ cũng trả luôn với cái giá như vậy. Mà giá này đối với chúng ta thì cao chứ giá này với Từ sư tỷ cũng bình thường thôi không có gì đâu, người này từ trước đến nay vẫn luôn hào phóng như vậy mỗi khi chi tiền mà.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng giật giật khoé miệng mà mặt mũi cũng đen kịt hết lại trong lòng cũng có chút tức giận nói: “Thằng nhóc này con … con đang nghĩ gì vậy hả? Từ Niệm Như kia chính là cháu giá của trưởng lão Kim Đan kỳ đấy con có hiểu không hả? May mắn lắm thì người ta mới vừa mắt đám linh ngọc kia, cơ hội tốt như vậy sao con lại … bỏ qua không biết nắm chắc như vậy chứ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gãi đầu rồi cười cười ngờ nghệch nói: “Nhưng mà, người ta cứ nhất quyết phải trả lại linh thạch cho con mà, con cũng đâu thể làm gì khác đâu? Hơn nữa con cũng đâu có hét giá đâu, là người ta tự trả cho con mà.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi lên tiếng giải vậy nói: “Phụ thân, con thấy như vậy cũng được, không sao đâu ạ. Con thấy không thể làm quen được với trưởng lão Kim Đan kỳ thì thôi, có lẽ nhà chúng ta không có duyên để làm quen với tu sĩ Kim Đan kỳ thôi. Vẫn là linh thạch thực tế hơn, nếu người ta nhìn thấy thì chúng ta không cần phải làm quen, còn không nhìn thấy thì có bỏ linh thạch cũng coi như lãng phí.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút tức giận mà nói: “Thằng nhóc này, anh hai của con không có đầu óc thì hồ đồ không nói làm gì rồi. Con có đầu óc còn không nghĩ cách đi giải quyết vấn đề đi, con còn muốn giúp cho thằng nhóc hồ đồ thêm nữa nữa là sao hả?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhún vai nói: “Phụ thân, con cảm thấy cầu người không cầu mình thôi. Thay vì tìm cách tạo quan hệ với người khác thì việc quan trọng của anh hai chính là tự mình gia tăng thực lực lên trước thì tốt hơn đấy ạ. Chỉ cần thực lực của anh hai tăng lên thì anh hai tự sẽ được những trưởng lão Kim Đan kỳ coi trọng thôi. Nền vững thì đi cũng vững, không nền còn chẳng đi tiếp được chứ đừng nói đến chuyện nhờ rồi nương tựa vào bất kỳ ai được.”
Dù sao thì Từ Niệm Như cũng là cháu giá của một vị trưởng lão Kim Đan kỳ đấy, mà Từ Niệm Như cũng là một nhân vật phong vân ở Ngự Thú Tông cho nên Từ Niệm Như chắc chắn cũng không thiếu mấy vạn linh thạch này đâu. Nhưng mà, mấy vạn linh thạch này lại là một số tiền lớn có thể giúp đỡ cho Lâm gia bọn họ không biết bao nhiêu việc quan trọng đâu.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này phía Lâm gia của bọn họ vẫn luôn bị các thế lực khác nhắm đến, chỉ riêng mấy cửa hàng của Lâm gia bọn họ thôi còn đang chịu không biết bao nhiêu áp lực rồi bị bao nhiêu thế lực khác nhắm đến rồi chèn ép đến không thở nổi. Trong khoảng thời gian này mấy cửa hàng đó chỉ có chi mà thu chẳng bao nhiêu cả, mà bọn họ cũng lỗ một khoản lớn rồi, trước đó hắn vẫn luôn chi một đám linh thạch ra để thu mua một đám nguyên thạch ngọc thạch về nữa, may mắn là đám nguyên thạch linh thạch đó không tồi cũng thu hoạch được kha khá, mà khoản linh thạch do Từ Niệm Như bồi vào này cũng vừa vặn có thể lấp đầy chỗ trống cho những khoản thu chi trong khoảng thừoi gian này.
Dựa theo những tình tiết bên trong cuốn tiểu thuyết kia ngoài nhân vật nữ chính cùng nam chính ra thì những nhân vật khác cũng chỉ là những nhân vật tuyến phụ, ngoài những nhân vật tuyến phụ ra thì còn những nhân vật phản diện nữa. Mà trong các nhân vật phản diện ra thì nhân vật Từ Niệm Như này cũng được coi là nhân vật nữ phản diện hàng đầu. Nhân vật Từ Niệm Như này vẫn luôn đối đầu với nhân vật nữ chính, dù sao thì người khuynh mộ của Từ Niệm Như chính là nam chính, mà nam chính thường sẽ đeo đuổi nữ chính cho nên nhân vật nữ phản diện này vẫn luôn tìm cách gây khó dễ với nữ chính.
Mà theo nội dung của cuốn tiểu thuyết kia mà nói thì anh hai hắn cũng là một trong những nhân vật phản diện, mà Từ Niệm Như cũng là nhân vật phản diện, nếu như hai nhân vật phản diện mà chơi với nhau rồi hành xử không cẩn thận mà nói thì có khi anh hai của hắn sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài mà chặt đầu luôn cũng nên. Hiện tại vị nữ phản diện kia có thể thanh toán xong số linh thạch này kỳ thật cũng không phải là chuyện gì quá xấu. Thứ gì có thể giải quyết bằng tiền thì dùng tiền để giải quyết ngay cũng tốt.
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng khờ khạo rồi cười cười mà nói: “Đúng không? Em thấy thế đúng không? Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy đấy. Anh cảm thấy với cái tu vi thấp kém này của anh mà nói thì anh có lấy lòng với mấy vị trưởng lão trong tông môn cũng chẳng có lợi ích gì đâu, tự thân mình có thể cường đại mới là tốt nhất, còn mấy vị trưởng lão kia thì từ từ mà tới cũng được.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút tức giận muốn đá cho hai thằng nhóc trước mặt một chút rồi nói: “Hai thằng nhóc hỗn lão này không biết trên biết dứoi gì nữa rồi đúng không? Thằng hai à, người đó chính là trưởng lão Kim Đan kỳ đấy, chỉ cần trưởng lão Kim Đan kỳ chịu ra mặt mà chỉ điểm cho con một câu thôi thì con đã được lợi vô cùng rồi đấy con có hiểu không hả? Con còn …”
Lâm Vân Võ cười cười cũng không để ý đến Lâm Viễn Kiều nữa rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “À đúng rồi em ba, có thứ này cho em này, em nhìn thử một chút đi.”
Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng tiếp nhận luôn ngọc giản truyền thừa mà Lâm Vân Võ vừa mới đưa rồi cười cười nói: “Cái này là đan phương sao? Anh hai có tâm tồi.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Chỉ cần hữu dụng với em là được rồi.”
Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng nhìn thử đan phương một chút, sua khi nhìn thấy nội dung bên trong ngọc giản thì hắn cũng khựng lại.
Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có chút ý vị thâm trường mà cười cười nói: “Anh hai, đây chính là Tuệ linh đan sao?”
Lâm Vân Võ gật đầu cũng có chút khó hiểu mà nói: “Đúng vậy. Em ba, không lẽ có chuyện gì sao? Không lẽ đan phương này … sai rồi sao?”
Lâm Vân Dật lắc đầu rồi cười cười nói: “Không có, không sai. Nhưng mà anh hai, đan phương này từ đâu mà đến vậy ạ”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gãi đầu nói: “Cái này sao? Là sư tỷ đưa cho anh. Có vấn đề gì sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút kinh ngạc mà nhíu mày nói: “Sư tỷ đưa cho anh sao? Không lẽ là do Từ Niệm Như đưa cho anh sao? Nhưng mà … tại sao Từ Niệm Như lại đưa cho anh loại đan phương này chứ?”
Lâm Vân Võ lắc đầu rồi nhún vai nói: “Cái này thì anh không biết, đại khái là do Từ sư tỷ đã nghe ngóng được thông tin dạo gần đây anh đang thu thập đan phương từ khắp nơi cho nên Từ sư tỷ cũng thuận tay mà đưa đan phương này cho anh thôi. Nhưng mà em ba, sao em lại hỏi vấn đề này chứ? Không lẽ đan phương này thật sự là có vấn đề gì đó thật sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì lắc đầu rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Đan phương này không có vấn đề gì. Hơn nữa, với thân phận của Từ Niệm Như như hiện tại mà nói chắc chắn là vị sư tỷ này sẽ không lấy đan phương ra để gạt anh hai hay gì đâu. Nhưng mà, Từ sư tỷ lại đưa cho anh loại đan phương này cũng khiến cho em cảm thấy khá bất ngờ đấy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Cho nên anh mới không kiểm tra mà đưa cho em luôn.”
Theo những tình tiết được đề cập trong nguyên tác thì nữ chính đã luyện chế thành công loại đan dược Tuệ linh đan này, cũng nhờ vào Tuệ linh đan thì thanh danh của nữ chính lại được đẩy lên, đây có thể nói là một bước ngoặt khiến cho thanh của nữ chính vang dội.
Loại đan dược Tuệ linh đan này nghe tên biết được công dụng, loại đan dược này có tác dụng đề cao ngộ tính của tu sĩ lên một trình độ nhất định nào đó. Mà loại đan dược Tuệ linh đan này cũng có tác dụng đề cao xác suất tiến giai của những tu sĩ Luyện Khí kỳ lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Không chỉ như vậy thôi đâu, loại đan dược này không chỉ có tác dụng vô cùng tốt với nhân tu mà loại đan dược này cũng có tác dụng vô cùng to lớn trong việc gia tăng ngộ tính cho yêu thú nữa.
Đương nhiên là Lâm Vân Dật cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với loại đan dược này rồi, kỳ thật thì hắn cũng từng nghĩ các muốn lấy đan phương của loại đan dược này rồi, ai mà ngờ được là đan phương của loại đan dược này lại dược này lại được đưa tới cửa sớm như vậy đấy.
End chap 52
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo