Triệu gia nhận được tin tức mà Bắc Bất Nhạc truyền đến, suýt chút nữa đã tức chết - đây là công khai tống tiền.

Mặc dù nổi trận lôi đình nhưng bọn họ cũng không thể không dâng mấy thứ này lên. Nhưng người nhà họ Triệu cũng biết, nếu bọn họ vội vàng đưa bảo vật đến như vậy thì ngay cả người bình thường đều sẽ nhìn ra có điểm khác thường. Vì thế mới có lần gặp mặt này.

Người phụ trách gặp mặt Dương Tam chính là Triệu Lê Xuyên, là cháu ruột của gia chủ Triệu gia Triệu Thiếu Hàng, năm nay hai mươi tuổi, mặt mày tuấn lãng, lan chi ngọc thụ, đứng trong đám đông dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Với diện mạo này, muốn tiến vào giới nghệ sỹ cũng không thành vấn đề.

“Dương Tam.” Khóe miệng hắn gợi lên ý cười, ánh mắt ôn nhu như cảnh xuân.

Dương Tam liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống đi.”

Triệu Lê Xuyên này lớn lên cũng không tồi, nhưng những năm qua cô gặp không ít thần tiên cùng yêu quái còn đẹp hơn hắn gấp bội. Nếu Triệu Lê Xuyên ăn ngon như Từ Xuân Thâm, cô còn có thể nhìn hắn với một con mắt khác.

Triệu Lê Xuyên trước sau vẫn tràn đầy phong độ, ý cười nhẹ nhàng, nói: “Thật ra, lần này nhà chúng tôi mời ngài đến đây cũng là muốn giải trừ hiểu lầm trong lần gặp mặt trước, đây là một chút kính ý, không đáng nhắc tới.”

Hắn đem lễ vật Triệu gia đã chuẩn bị đặt lên bàn. Một viên nội đan của yêu thú tám trăm năm tuổi, một sợi công đức chi khí, còn có một thẻ ngân hàng ba mươi vạn.

Khi nói đến hai chữ “kính ý”, Triệu Lê Xuyên ngày thường ôn hòa khéo léo cũng không khỏi cảm thấy cả người tê rần - ba mươi vạn chỉ là con số nhỏ, Triệu gia bọn họ cũng không để trong mắt. Nhưng bất luận là nội đan của yêu thú hay công đức chi khí đều không phải đồ vật thông thường.

Lễ vật đã đưa đến, Dương Tam không chút khách khí, trực tiếp thu vào. Cô chậm rãi nói: “Cậu không nói thì tôi cũng đã quên, hóa ra tôi và Triệu gia các người còn có hiểu lầm.”

Cô cảm thấy Triệu gia lòng dạ hẹp hòi không phải bình thường, khi ấy cũng không phải chỉ có người của Triệu gia bị cô ném vào trong hang động của hổ yêu, giáo chủ Long Hổ Sơn người ta xong việc còn nói với cô một câu xin lỗi, tỏ vẻ đệ tử nhà mình không có mắt nhìn, chịu một chút giáo huấn cũng đáng.

Đây mới là phong phạm của một giáo chủ đứng đầu nên có. Triệu gia thì hoàn toàn ngược lại, thoạt nhìn không hề phóng khoáng gì cả.

Ý cười trên mặt Triệu Lê Xuyên bất biến, nói: “Ngài không ngại thì tốt.”

Dương Tam bắt đầu xem thực đơn rồi gọi món ăn, dù sao cô cũng không phải là người trả tiền.

Trong khi chờ đợi thức ăn được dọn lên, Triệu Lê Xuyên hỏi:Không biết Dương đại sư có định đến tham gia pháp hội hay không? Cô xuất thân bất phàm, hẳn là đến lúc đó có thể giám định Linh Bảo Kinh kia là thật hay giả.”

Dương Tam gật gật đầu: “Có thể chứ! Nếu bồi thường phí tổn thất cho tôi thì đương nhiên có thể, vì pháp hội của mấy người, tôi còn từ chối một buổi gặp mặt rất quan trọng đấy.”

Trong lòng Triệu Lê Xuyên lại một lần nữa trầm xuống, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi, không thể tiếp tục duy trì ý cười trên mặt.

“Nhưng nội đan kia…” Vừa rồi bọn họ mới tặng rất nhiều hậu lễ.

Dương Tam hút một ngụm nước xoài: “Nội đan vừa nãy không phải là để nhận lỗi sao? Nhận lỗi là nhận lỗi, phí lên sân khấu là phí lên sân khấu, đây là hai chuyện khác nhau, sao có thể gộp lại làm một như vậy.”

Cô nở nụ cười xán lạn: “Nếu không phải mấy người nhắc nhở, suýt chút nữa tôi cũng quên mất chuyện này.”

Triệu Lê Xuyên cảm giác như một ngụm máu nghẹn sắp bắn ta. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Việc này tôi phải thương lượng cùng ông nội một chút.”

Dương Tam tính tình hoà ái, nói: “Được, cứ từ từ, tôi cùng không vội.”

Dù sao người sốt ruột cũng không phải cô. Cô cảm thấy Triệu gia thật đúng là người tốt a, cô sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu gặp được người coi tiền như rác. Nhắc đến mới nhớ, pháp hội năm nay hình như đến lượt Triệu gia tổ chức, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ chính là rắn đầu đàn

Triệu Lê Xuyên rất nhanh lấy cớ, gọi điện thoại cho người trong nhà.

Mất đi một người chướng mắt, Dương Tam thừa dịp không có ai quấy rầy vui vẻ cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Khoảng mười lăm phút sau, Triệu Lê Xuyên trở lại, nói: “Hai ngày nữa Triệu gia chúng tôi sẽ đem những lễ vật còn lại tới đây. Nghĩ đến pháp hội lần này có ngài lên sân khấu, nhất định có thể trở thành một hồi Thịnh Thế.”

Dương Tam hơi hơi gật đầu: “Được, tôi chờ.” Đối với việc Triệu gia đáp ứng những yêu cầu của bản thân, Dương Tam không hề có chút kinh ngạc. Đến hiện tại, Triệu gia đã trả giá không ít. Nếu không thể thuyết phục Dương Tam, vậy không phải những khoản đầu tư trước đó của bọn họ đều là ném đá trên sông hay sao? Triệu gia đương nhiên sẽ không chấp nhận chuyện này, vì thế dù biết rõ bị hố nhưng cũng chỉ có thể nhảy vào.

Thời gian tiếp theo, Triệu Lê Xuyên rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, ôn nhu nói chuyện phiếm cùng Dương Tam, muốn để lại cho cô một chút ấn tượng tốt. Đáng tiếc, vào lúc ăn cơm, Dương Tam ghét nhất là có người nói chuyện với cô.

Cô ngẩng đầu, xụ mặt nói: “Lúc ăn và ngủ không được phép nói chuyện.”

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị ghét bỏ.

Triệu Lê Xuyên: “…”

Hắn vô cùng hối hận, quá khứ đắc thắng trước kia của hắn đều vô dụng trước mặt cô gái này. Rõ ràng tướng mạo của hắn so ra cũng không kém Từ Xuân Thâm, sao thái độ của Dương Tam lại khác nhau một trời một vực.

Nếu Dương Tam biết suy nghĩ của hắn, chỉ có thể cười ha hả: Ai bảo hắn ăn không ngon bằng Từ Xuân Thâm!

0.09619 sec| 2401.352 kb