Thời gian diễn ra cuộc thi đấu Rubik là vào ngày năm tháng mười một. Lúc này thời tiết thành phố R đã chuyển lạnh, lá vàng rơi rụng hơn phân nửa, cây cối hai bên đường dần trơ trụi. Tiểu Hắc mặc một bộ trang phục màu vàng, trông có vẻ vô cùng cao lớn, nhìn qua tràn đầy ý chí chiến đấu.

Vì ngày thi đấu vào thứ bảy nên có không ít người đến tham gia, người đứng đầu Hiệp hội khối Rubik là một phú nhị đại nhàn rỗi, thuê sân vận động, thậm chí còn mời tổ quay phim, chuẩn bị ghi hình lại toàn bộ chương trình.

Doãn Văn Giác rất vui vẻ, vốn dĩ cậu ta muốn mời đoàn đội nhiếp ảnh đến quay chụp hành trình của Tiểu Hắc, hiện tại quả thật đã giảm bớt không ít chuyện. Một hàng dài đứng chờ báo danh.

Với hình thể của Tiểu Hắc, ở trong đám người như hạc giữa bầy gà. Dương Tam và Doãn Văn Giác xếp hàng cùng nó, để nó đứng giữa hai người, tránh khiến người khác cảm thấy khủng hoảng. Dương Tam nhìn hàng người này, đoán rằng cũng phải nửa tiếng nữa mới đến lượt bọn họ.

Cô hướng về phía Tiểu Hắc nháy mắt ra hiệu, nó lập tức tháo mũ tháo, lộ ra cái đầu lông tóc rậm rạp, thuận tiện cởi bỏ bao tay, vì thế mọi người chung quanh trực tiếp kinh ngạc.

“Từ từ, không phải tôi hoa mắt đấy chứ? Sao lại có một gấu chó to như vậy đứng xếp hàng?”

“Không phải hoa mắt đâu, hẳn là cosplay đi? Oa, thật sự rất giống, không thể phân biệt thật giả.”

“Ha ha ha, cosplay thành gấu ngựa đến tham gia thi đấu, như vậy đúng thật rất sáng tạo.”

Trong tiềm thức của quần chúng vây xem đều cho là giả, nên một đám đều lên tiếng trêu ghẹo.

Một tiểu loli năm tuổi dùng thanh âm đáng yêu nói: “Mẹ ơi, là con gấu ngựa!”

Mẹ cô bé hướng về phía Tiểu Hắc nở nụ cười hiền lành, nói: “Đúng vậy, rất giống với gấu ngựa trong vườn bách thú.”

Tiểu loli cách nhóm người Dương Tam cũng không xa, tránh thoát khỏi tay mẹ, lộc cộc chạy đến trước mặt Tiểu Hắc, dùng ánh mắt trông mong nhìn nó.

Tiểu Hắc bế tiểu loli kia lên, chọc nó phát ra tiếng cười vui vẻ.

“Con được gấu ngựa bế nè!”

Tiểu Hắc còn để cô bé ngồi trên cổ nó, chọc cô bé phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn pha lẫn sự sung sướng.

Khung cảnh này nhìn qua vô cùng tốt đẹp, một số người mặc dù cảm thấy đây là cosplay cũng không nhịn được lấy máy ảnh ra chụp lại.

Loli ngây thơ hỏi: “Cậu thật sự là động vật phải không?”

Tiểu Hắc dùng sức gật đầu - nó vốn dĩ chính là động vật, những nhân loại này thế mà lại cho rằng nó ngụy trang, con người giả trang có thể có được bộ da lông xinh đẹp như nó sao? Mệt mấy người lớn kia ánh mắt còn kém hơn cả một đứa bé.

Tiểu loli nghe vậy càng vui vẻ, Tiểu Hắc thả cô bé xuống, cô bé nhanh chân chạy về phía mẹ mình, giọng điệu đầy khoe khoang:

“Mẹ ơi! Con vừa mới ngồi trên vai gấu ngựa.”

Vẻ mặt mẹ cô bé đầy cưng chiều: “Con gái mẹ thật lợi hại.”

Phía trước có một thanh niên không nhịn được quay sang hỏi Tiểu Hắc: “Người anh em, một thân lông lá này của cậu mua ở đâu vậy, cũng giống thật đấy, cửa hàng kia ngoại trừ gấu ngựa ra còn có loài nào khác không? Có gấu trúc không?”

Dương Tam bình tĩnh nói: “Đây là gấu ngựa thật, không phải người.”

Những người khác ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, bắt đầu khoe khoang thể hiện ngôn ngữ của bốn loài động vật, nào mèo, nào sói, tất cả đều thể hiện một lần. Biểu hiện này của nó ngược lại khiến những người có mặt ở đây càng tin tưởng rằng đó là cosplay, cười ha ha lên.

“Em gái này thật biết nói đùa.”

Dương Tam câm nín: Thời buổi này nói thật cũng chẳng có ai tin.

Một cô gái nhút nhát rụt rè hỏi: “Này, đây không phải con gấu ngựa trên đảo Huyền Nguyệt đấy chứ?”

Cuối cùng cũng có một em gái xem qua gameshow kia!

Tinh thần Doãn Văn Giác rung lên, bắt đầu nói: “Không sai! Chính là con gấu ngựa đó! Hắc ca!”

Những người khác không biết nói gì, một con người lại gọi một con gấu ngựa là anh, còn hăng say như vậy, người nhà anh có biết không?

Em gái kia nhờ bạn trông chỗ giúp mình, chạy đến trước mặt Dương Tam hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh chung với nó không?”

Nội tâm Doãn Văn Giác cảm khái: Em gái này lá gan đúng là không nhỏ.

Dương Tam gật đầu đồng ý, em gái kia liền cao hứng chụp ảnh cùng Tiểu Hắc, còn thử sờ sờ bộ lông nó, đôi mắt sáng lên.

Có người không tin, thử sờ soạng Tiểu Hắc một chút, phát hiện nó thế mà lại là gấu ngựa thật, có người còn trực tiếp xem gameshow Cô đảo cầu sinh tại chỗ.

Vì thế không đến mười phút, tin tức gấu ngựa xếp hàng đã lan truyền khắp nơi. Có lẽ bởi vì biểu hiện ngoan ngoãn của Tiểu Hắc, thỉnh thoảng còn bán manh kêu vài tiếng, nên tuy rằng có người sợ hãi tránh xa nó, nhưng cũng có người chạy đến tìm nó chụp ảnh chung.

Còn có một bé trai năm tuổi, nghe được tin này kích động chạy đến, kết quả trực tiếp ngã chổng vó, ngân ngấn nước mắt, đáng thương biết bao nhiêu. Khi nó chuẩn bị khóc liền cảm nhận đầu mình được ai đó vỗ nhè nhẹ.

Cậu bé ngẩng đầu, Tiểu Hắc đưa cho nó một thanh chocolate, nó liền mở ra.

Cậu bé cắn một miếng, ăn rất ngon - sau đó nín khóc mỉm cười.

Một màn này không thể nghi ngờ đã khiến cảm giác sợ hãi mà Tiểu Hắc mang đến dần phai nhạt, ngược lại còn khiến mọi người cảm thấy ấm áp.

Trong đó có một em gái không nhịn được nói với bạn trai: “Đột nhiên cảm thấy, nuôi gấu ngựa cũng thật tốt.”

Khóe miệng bạn trai cô ấy giật giật: “Lại không phải con gấu ngựa nào cũng giống Tiểu Hắc, nhớ kỹ, đây là gấu ngựa nhà người khác.”

Giờ khắc này, Dương Tam thu được vô số ghen ghét - đáng giận, vì cái gì mà gấu ngựa nhà người khác lại đáng yêu như vậy!

Đội ngũ dài đến đâu cũng phải đến điểm kết thúc, trong quá trình không ngừng chụp ảnh bán manh, cuối cùng cũng đến lượt mấy người Dương Tam.

Nhân vân công tác nói: “Đưa phiếu đăng ký cho tôi.”

Dương Tam lấy phiếu đăng ký trong balo ra, đưa cho nhân viên công tác.

Nhân viên công tác nhìn tư liệu trên đó - Dương Tiểu Hắc. Một cô gái xinh đẹp sao lại có tên như vậy?

Dương Tam bình tĩnh nói: “Báo danh chính là em trai tôi, Tiểu Hắc.”

Tiểu Hắc thò đầu, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Nhân viên công tác: “…???”

Đây là đang làm khó người ta đấy!

0.27312 sec| 2397.797 kb