Một nguyên nhân khác đó là Dương Tam cũng muốn nhân cơ hội này để Tiểu Hắc chính thức xuất hiện trước mặt mọi người. Từ sau khi Tiểu Hắc rời khỏi đảo hoang, phạm vi hoạt động của nó cũng chỉ ở trong nhà. Thỉnh thoảng Dương Tam cũng sẽ sử dụng một chút thủ thuật che mắt giúp nó ra ngoài dạo chơi. Nhưng nếu có thể quang minh chính đại xuất hiện bên ngoài, thì sẽ càng tốt hơn.
Hội thi Rubik lần này là một cơ hội không tồi.
Lần thi đấu này cũng không có yêu cầu gì cả, có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần trực tiếp nộp phiếu báo danh trong ngày là được.
Trong khoảng thời gian này, vì thi đấu, Tiểu Hắc tạm dừng việc tu luyện, ngày đêm hăng say luyện tập. Sau khi Doãn Văn Giác biết chuyện này đã mang không biết bao nhiêu trái cây đến cổ vũ Tiểu Hắc, muốn cung cấp dinh dưỡng cho nó, không để nó thua ở vạch xuất phát.
Không chỉ có thế, quần áo, mũ, giày của Tiểu Hắc, tất cả đều là do Doãn Văn Giác đặt làm cho nó.
Dương Tam nhìn quần áo trên người Tiểu Hắc: “Sao tôi chưa từng nghe qua nhãn hiệu quần áo này lần nào? Nhìn chất lượng cũng không tệ lắm, rất chắc chắn.”
Doãn Văn Giác cười hắc hắc: “Đây là hiệu quần áo mà tôi vừa đăng ký bản quyền vài tháng trước, còn chưa chính thức bán ra bên ngoài.”
Tuy rằng, trong mắt người ngoài, Doãn Văn Giác chính là một tên ngốc coi tiền như rác, nhưng cậu ta cũng không muốn chỉ dựa vào gia sản miệng ăn núi lở mà ăn chơi trác táng. Vì thế cậu ta liền tìm kiếm mấy nhà thiết kế, thành lập thương hiệu thời trang riêng. Cậu ta vốn còn đang cân nhắc không biết nên mời người nào đến làm người đại diện phát ngôn, kết quả sau khi biết Tiểu Hắc muốn tham gia thi đấu, liền tung ta tung tăng chạy đến đây.
Mời một đại minh tinh nổi tiếng có thể mang lại hiệu quả tốt quảng cáo tốt như Tiểu Hắc hay sao? Một con gấu ngựa chạy đến tham gia cuộc thi khối Rubik, còn thắng một đám nhân loại, chỉ cần tin tức này truyền ra, muốn đứng đầu hotsearch cũng không thành vấn đề, hotsearch này hoàn toàn không cần cậu ta bỏ tiền ra mua.
Khoảng thời gian trước cậu ta cũng thường xuyên nhìn thấy Tiểu Hắc chơi khối Rubik, nên Doãn Văn Giác hiểu rất rõ bản lĩnh của Tiểu Hắc, tự nhiên tràn đầy tin tưởng.
Hiện tại Dương Tam cũng không phải đại yêu mới xuống núi cái gì cũng không biết, cô suy tư: “Vì thế cậu tính toán để Tiểu Hắc làm người đại diện thương hiệu sao?”
Doãn Văn Giác gật gật đầu, nói: “Yên tâm, tôi khẳng định sẽ không bạc đãi Hắc ca, nếu Hắc ca có thể tiến vào top 3, phí đại ngôn một năm sẽ là một trăm vạn. Nếu đứng đầu, phí đại ngôn sẽ là năm trăm vạn. Chờ đến khi tiến vào cuộc thi quốc gia, lại tiếp tục tăng giá!”
Trong lòng Dương Tam cảm thấy có chút mất cân bằng, đáng giận, phí đại ngôn của Tiểu Hắc thế mà còn cao hơn so với lão đại này!
Làm một tiểu đệ, phí đại ngôn của nó thì cũng chính là của cô.
Cô nghĩ như vậy, tâm tình liền tốt lên.
Tiểu Hắc không có khái niệm gì về phí đại ngôn, chỉ nhìn về phía Dương Tam. Dương Tam gật đầu ra hiệu có thể, nó liền gật đầu đáp ứng. Doãn Văn Giác đã sớm có chuẩn bị, ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ Tiểu Hắc ký tên
Tiểu Hắc cầm bút ký tên: Dương Tiểu Hắc, còn thuận tiện in một cái tay gấu bên cạnh.
Doãn Văn Giác vô cùng trân quý thu hồi hợp đồng - làm giàu phải dựa vào hợp đồng này.
“Đến lúc đó tôi sẽ đến đây đón các người.”
“Được.”
Doãn Văn Giác hỏi lại: “Lão đại, cô có muốn tham dự tiệc sinh nhật sắp tới của ông nội tôi không? Là tuần sau, sau ngày thi đấu thứ ba của Hắc ca.”
Dương Tam không có hứng thú với việc này, lắc đầu.
Doãn Văn Giác cũng chỉ hỏi một tiếng mà thôi. Dù sao hắn cũng đã mua ngọc bội kia của lão đại, lễ vật này cũng đủ áp đảo một đống anh em họ hàng.
Tiểu Kim thấy chẳng mấy chốc Tiểu Hắc sẽ kiếm được một trăm vạn, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Không được, nó là đệ nhất tiểu đệ dưới trướng lão đại, địa vị không thể dao động vì một Tiểu Hắc mới xuất hiện được mấy tháng. Nó phải vì lão đại giữ núi giữ hồ.
Nó tự hỏi một chút, sau đó quyết định dò hỏi Doãn Văn Giác - vị này thoạt nhìn là một người tương đối có đầu óc làm ăn
Doãn Văn Giác nói: “Cậu muốn kiếm tiền sao? Bán ngọc đổi vận thì thế nào?”
Tiểu Kim lắc đầu cự tuyệt, đổi vận châu là là nguồn gốc tín ngưỡng của nó, không thể tùy ý lấy ra buôn bán.
Doãn Văn Giác suy nghĩ một chút, nói: “Những bùa chú kia của lão đại, ngươi đều biết vẽ sao?”
Tiểu Kim kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đương nhiên!” Nó đi theo lão đại, cũng học tập thuật pháp của đạo môn chính tông, đương nhiên là biết.
“Hiệu quả có khả năng là không bằng tự tay lão đại vẽ, nhưng khẳng định là tốt hơn so với bùa chú Bắc Bất Nhạc vẽ.” Người Tiểu Kim từng tiếp xúc chỉ có Bắc Bất Nhạc, tự nhiên là lấy ông ra so sánh.
Doãn Văn Giác nói: “Được, vậy tôi sẽ giúp cậu mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán các loại phù chú. Giá cả không thể rẻ được… đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cậu với những người khác trong vòng quan hệ của tôi.”
Tiểu Kim thật cao hứng: “Đến lúc đó anh cũng sẽ có một phần tiền lời.” Khách hàng rất quan trọng! Phương diện này đúng là rất cần Doãn Văn Giác hỗ trợ.
Dương Tam yên lặng nhìn một màn này, cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, ngày cô có thể mua lại địa bàn của mình cũng không còn xa nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo