Đối với chuyện Bắc Bất Nhạc lên tiếng giúp cô, Dương Tam không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Chuyện cô coi trọng nhất chính là sư phụ đã xuất hiện!
Cô dứt khoát nhấn vào ID “Trấn Nguyên Tử” này. Có lẽ sư phụ không quen dùng Weibo nên không giới hạn vòng bạn bè. Vì thế Dương Tam có thể thấy được hết các bình luận của hắn.
[Đồ đệ của tôi ngày nào cũng chạy ra ngoài, không còn ai giúp tôi làm ruộng, biết phải làm như thế nào đây?]
[Nhãn hiệu điện thoại di động nào chụp ảnh đẹp như gương nhỉ?]
[Khoảng thời gian trước tôi không cẩn thận làm hỏng máy tính của huynh đệ kết nghĩa, nên lấy gì bồi tội hắn đây?]
[Trong lúc vô tình nhìn thấy một người bạn tốt, có nên liên lạc với hắn hay không nhỉ.]
Lòng hiếu kỳ của Dương Tam nổi lên, bấm vào xem từng bài viết, suýt chút nữa khiến cô vui chết mất. Trong bài viết đầu tiên, Trấn Nguyên Tử rất đau đầu vì đệ tử môn hạ không ai giúp hắn làm ruộng, kết quả câu trả lời phía dưới đều tỏ vẻ làm ruộng quá mệt mỏi, vẫn nên sử dụng máy móc, ngược lại còn nỗ lực khuyên Trấn Nguyên Tử dưa hái xanh không ngọt, tùy đệ tử đi thôi.
Về phần bài viết thứ hai, chuyện Trấn Nguyên Tử buồn rầu nhất chính là, Trấn Nguyên Tử chủ yếu buồn rầu về chuyện camera không thể chụp được chòm râu của hắn, đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dương Tam có loại cảm giác trong lúc vô tình nhìn trộm đã phát hiện ra bí mật của sư phụ, lặng lẽ chú ý ID của sư phụ.
Cô tắt mày tính, nhịn không được lộ ra biểu tình buồn rầu: Sư phụ đã học được cách sử dụng mạng inteet của nhân gian, cô không tin hắn không biết được số điện thoại của cô, vì cái gì mãi đến bây giờ không liên lạc với cô cơ chứ?
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, sau này gặp mặt, cô nhất định phải kể khổ thật tốt, thừa dịp sư phụ mềm lòng tống tiền hắn một lần, tối xấu gì cũng phải đòi được một yến hội bàn đào và quả nhân sâm. Quả nhân sâm cùng bàn đào, đều là trái cây mà Dương Tam cảm thấy ăn ngon nhất, khó phân cao thấp.
Có lẽ bởi vì phát hiện ra tung tích của sư phụ, nên Dương Tam có chút chột dạ, hai ngày nay tu luyện rất nghiêm túc.
Mấy ngày sau, cô nhận được điện thoại của Bắc Bất Nhạc, hắn hỏi cô có muốn tham gia pháp hội năm nay hay không.
Bắc Bất Nhạc nói: “Pháp hội lần này chủ yếu là vì Linh Bảo Kinh. Dương Tam, hẳn là cô cũng biết, Linh Bảo Kinh đang lưu truyền hiện nay đều không phải là Linh Bảo Kinh chân chính, phần lớn đều là bịa đặt. Triệu lão đầu nói rằng Linh Bảo Kinh này đã trải qua giám định, có hơn bốn ngàn năm lịch sử, rất có khả năng là bút tích thật. Chỉ là hắn cũng không nắm chắc, nên mới chuẩn bị trong pháp hội lấy ra một phần của Linh Bảo Kinh để mọi người cùng nhau tham khảo.”
Linh Bảo Kinh, theo như truyền thuyết là do tiên nhân Nguyễn Thủy Thiên Tôn truyền lại cho các tiên nhân khác, cũng vì vậy mà Linh Bảo Phái ra đời. Linh Bảo Phái cung phụng ba vị thần Tam Thanh tối cao, theo đuổi “Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân.”
Dương Tam nhớ đến Nguyên Thủy Thiên Tôn, theo bản năng sờ sờ mũi của mình. Trong Tam Thanh, người có quan hệ tốt nhất với cô là Thông Thiên Giáo Chủ - đáng tiếc sau khi hắn phong thần đã bị nhốt vào trong phòng tối.
Tiếp theo là Đạo Đức Thiên Tôn, về phần Nguyên Thủy Thiên Tôn khí tràng cường đại, mỗi lần Dương Tam nhìn thấy hắn đều không tự giác cảm thấy có chút lúng túng.
Cô dám giật chòm râu bảo bối của sư phụ, nhưng lại không dám làm càn trước mặt vị Thiên Tôn này.
Cô lưu loát dứt khoát cự tuyệt việc này: “Không đi.”
Linh Bảo Kinh là thật hay giả cũng không có liên quan với cô. Hơn nữa, cô muốn biết việc này không phải rất dễ dàng sao? Trực tiếp sao chép lại nội dung kia, đến lúc đó nhìn thấy bằng hữu là môn hạ Tam Thanh, hỏi bọn họ là được.
Bắc Bất Nhạc không nghĩ đến Dương Tam sẽ cự tuyệt nhanh đến vậy, ông cũng không ép buộc: “Vậy được.”
…
Kết thúc cuộc điện thoại, Dương Tam chưa từng đặt chuyện này trong lòng.
Cô nhìn thân hình của Hứa Giai Hâm đã ngưng tụ nhiều hơn so với khi vừa gặp mặt, nói: “Cô có muốn về nhà xem một chút hay không?” Có lẽ là bởi vì nhớ đến sư phụ nên hiếm khi Dương Tam nói mấy lời săn sóc người khác.
Hứa Giai Hâm ngẩn ra một chút: “Tôi có thể về nhà sao?” Tuy rằng lúc trước Dương Tam từng nói qua, nhưng lúc ấy Hứa Giai Hâm cũng chỉ cho rằng cô ấy an ủi mình mà thôi, dù gì cũng là âm dương cách biệt. Mấy tháng nay cô ấy tu luyện vô cùng khắc khổ, so với Tiểu Hắc Tiểu Kim càng nỗ lực hơn. Căn cốt của Hứa Giai Hâm vốn rất thích hợp với quỷ tu, có thể nói là việc tu hành tiến triển cực nhanh. Hiện tại đã có thể cầm được một ít đồ vật không quá nặng, còn có thể hiện hình ra trước mặt người khác.
Hứa Giai Hâm ngoài việc trở về báo mộng cho em gái, để em ấy làm lễ tạ thần dưới Weibo của Tiểu Kim, cô ấy chưa từng trở về thêm lần nào.
Dương Tam xua xua tay: “Vậy trở về ở vài ngày đi.” Sau đó yên lặng một chút, tự hỏi bản thân. Làm đệ tử của cô hiếm khi được về nhà một chuyến, dù thế nào cũng nên áo gấm về làng. Là nhân loại đi học nghề còn có chút tiền lương.
Dương Tam lấy ra mấy tấm phù chú chữa bệnh, nghiêm túc nói: “Đây là tiền lương của cô. Trong tình huống bình thường, có thể chữa khỏi một số bệnh lý thông thường, bệnh nan y thì không có biện pháp.”
Hứa Giai Hâm nhận lấy phù chú, vui vẻ nói: “Đa tạ sư phụ.”
Dùng phù chú làm tiền lương, sư phụ thật đúng là có cá tính.
Sau khi nói qua với Dương Tam một tiếng, Hứa Giai Hâm liền mau chóng trở về. Trên đường về nhà, trong đầu cô ấy đã sớm luyện tập vô số lần.
Chỉ là khi đứng trước cửa nhà, cô ấy lại có chút bất an, trong lúc nhất thời bắt đầu do dự. Sau khi trở thành quỷ, thính lực của Hứa Giai Hâm càng thêm nhạy bén, mọi động tĩnh bên trong phòng cô ấy đều có thể nghe thấy.
“Mẹ, sao mẹ lại làm nhiều thức ăn như vậy?” Đây là giọng nói của em gái cô ấy - Hứa Giai Hâm.
“Làm theo thói quen thôi. Nhạc Nhạc này, lúc trước con nói mơ thấy chị con là thật hay giả vậy? Tại sao chị con lại không vào trong mộng của mẹ? Con bé vẫn còn oán hận mẹ không cho nó tham gia kỳ thi nghệ thuật sao?”
“Mẹ, là chị ấy không kịp đến báo mộng cho mẹ. Mẹ đừng nghĩ quá nhiều. Khẳng định là chị ấy đã đi đầu thai.”
Hứa Giai Hâm mím môi, trực tiếp xuyên qua cửa lớn, nhìn thấy mẹ và em gái. Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, đều là những món mà cô ấy thích ăn.
Hứa Giai Hâm mở miệng hô: “Mẹ.”
Sau đó liền hiện ra hình người.
Mẹ Hứa: “Nhạc Nhạc, con vừa mới gọi mẹ sao?”
Hứa Giai Nhạc có chút mờ mịt: “Không có ạ.”
“Mẹ.” Hứa Giai Hâm lại gọi thêm một tiếng nữa.
Mẹ Hứa theo bản năng quay đầu, trực tiếp ngây dại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo