Kia rõ ràng là nữ quỷ, hơi thở mỏng manh, nhưng ánh mắt nhìn người nhà họ Tôn tràn đầy hận ý. Rõ ràng nữ quỷ bị một trận pháp vây lại bên trong, nếu tiếp tục ở lại đây chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán. Hứa Giai Hâm theo bản năng rời xa trận pháp kia, rõ ràng nhà họ Tôn đã mời người đến bày trận pháp.

Sau khi nữ quỷ nhìn thấy cô, ánh mắt sáng rực lên, ngón tay chỉ về một phương hướng, thần sắc vội vàng, hình như cô ấy không thể nói lên lời, chỉ biết khua tay múa chân.

Phương hướng kia, hình như là phòng của A Nguyệt.

Hứa Giai Hâm vốn không yên tâm về A Nguyệt, thấy phản ứng của nữ quỷ, càng muốn đích thân đi xem. Cánh cửa phòng đóng chặt kia không thể ngăn cản bước chân của cô, Hứa Giai Hâm trực tiếp đi xuyên qua cửa tiến vào phòng.

Đại khái khoảng một hai năm Hứa Giai Hâm chưa gặp lại chị gái hàng xóm, hiện tại nhìn thấy suýt chút nữa đã không nhận ra. Cô gái ấy tóc tai hỗn độn, thần sắc chết lặng, ngơ ngác nhìn bức tường. Ánh mắt Hứa Giai Hâm không khỏi bị cái bụng cao ngất của chị ấy hấp dẫn, có chút hoảng sợ.

Tôn Nguyệt mang thai? Người nhà họ Tôn căn bản không nói đến chuyện này, chỉ nói chị ấy phát điên, còn muốn đưa chị ấy đến bệnh viện tâm thần. Bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy người nhà họ Tôn này có gì đó bất thường.

Hứa Giai Hâm rời khỏi phòng, vẫy vẫy tay với mẹ Hứa và Hứa Giai Nhạc, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.

Mẹ Hứa cùng Hứa Giai Nhạc ngầm hiểu, liền lấy cớ đi vệ sinh rồi rời đi trước.

Hứa Giai Hâm lập tức đem chuyện mình nhìn thấy trong phòng nói cho hai người họ.

Mẹ Hứa cắn răng nói: “Không phải là bởi vì A Nguyệt mang thai, bọn họ sợ truyền ra ngoài gây ảnh hưởng đến danh dự nên mới cố ý nói con bé phát điên? Khó trách lần nào đến tìm A Nguyệt, con bé cũng đều ngủ.”

Sau đó bà lại ý thức được có chuyện không đúng: “Không đúng, nếu như vậy thì chỉ cần phá thai là có thể giải quyết mọi chuyện.” Chuyện này nếu lén lút hành động thì nào có ai biết cơ chứ.

Hứa Giai Hâm cũng không rõ nguyên nhân, cô ấy không quen thân với người nhà họ Tôn, lại không dám xuất hiện trước mặt A Nguyệt, sợ dọa đến chị ấy. Hiện tại, trạng thái tinh thần của A Nguyệt rõ ràng không thích hợp.

Cho dù là một người xa lạ cô ấy cũng sẽ cố gắng giúp đỡ, huống gì bọn họ đã quen biết nhau từ bé.

Hứa Giai Nhạc nhíu mày: “Nhưng cánh cửa kia đã bị khóa lại.”

Hứa Giai Hâm trầm mặc, không biết có phải ảo giác hay không, cô ấy luôn cảm thấy nữ quỷ bị vây trong phòng khách kia có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu.

Cô ấy chợt nảy ra một chủ ý, nói một chút với mẹ Hứa, sau đó quay lại phòng của Tôn Nguyệt một lần nữa. Với bản lĩnh hiện tại của cô ấy muốn di chuyển đồ vật là chuyện vô cùng dễ dàng.

Cô ấy trực tiếp gạt hết đồ vật trên bàn xuống đất, tạo ra âm thanh không nhỏ. Nhưng điều khiến cô ấy càng chua xót hơn chính là, cho dù như vậy Tôn Nguyệt vẫn chết lặng như cũ, tựa như đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài.

Bà Lý đang nói chuyện với Thạch Anh - thím hai của Tôn Nguyệt nghe thấy tiếng động liền nhíu mày, hỏi:

“Có phải A Nguyệt đã tỉnh lại hay không? Sao bên trong lại ồn ào như vậy?”

Trên mặt Thạch Anh xuất hiện một tia hoảng loạn, lại mạnh mẽ trấn định: “Có thể là con bé lại phát điên, không cần để ý đến nó.”

Hứa Giai Nhạc nói thẳng: “Sao có thể mặc kệ như thế được, chẳng may chị ấy một mình ở trong đấy bị thương thì không hay lắm đâu.”

Thạch Anh vội vàng nói: “Tình huống hiện tại của cón bé, có ai mà không biết cơ chứ. Lúc trước tôi đi xem còn bị nó cắn nữa cơ.” Bà ta vừa nói vừa vén tay áo lên, lộ ra một dấu răng.

Hứa Giai Nhạc nói: “Không có chuyện gì đâu, sức của cháu rất lớn, cháu sẽ đè chị ấy lại.” Tạm dừng một chút lại nói: “Hay chúng ta trực tiếp báo cảnh sát đi.”

Thạch Anh nghe được chữ cảnh sát, theo bản năng thân thể chợt run lên. Cuối cùng hốc mắt bà ta đỏ lên, trực tiếp rơi nước mắt.

“Tôi cũng chẳng giấu giếm gì các người nữa, đứa bé kia là con của A Nguyệt với quỷ. Sau khi bị quỷ áp giường, nó liền mang thai. Từ sau khi biết được việc này, vì không thể chấp nhận sự thật nên con bé liền trở nên điên điên khùng khùng.”

“Vì thanh danh của con bé, chúng tôi cũng không dám đem chuyện này nói ra ngoài, chỉ có thể lấy danh nghĩa trúng tà đuổi con quỷ kia đi.”

“Nhưng chúng tôi sợ con quỷ kia quay về trả thù nên không dám động đến đứa bé kia.”

Tất cả mọi người đều ngây người vì mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng. Mẹ Hứa có thể nhìn thấy con gái đã chết của mình nên rất tin tưởng vào việc này, những người khác thì bán tính bán nghi.

Trong góc phòng khách, có một luồng tức giận dâng cao.

“...Tóm lại, chuyện chính là như vậy. Vì thanh danh của chị ấy, mẹ tôi cũng không thể nói chuyện này ra ngoài.” Hứa Giai Hâm đem đầu đuôi sự tình kể lại cho Dương Tam.

Dương Tam vừa ăn sủi cảo mẹ Hứa làm, vừa khịt mũi coi thường: “Là giả!”

“Sao cơ?”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Người sống cùng quỷ sẽ không thể có con, dù sao đây cũng là chuyện nghịch thiên. Muốn có con phải trả giá đại giới - đại giới kia đến tôi cũng không nhận nổi. Một con quỷ có thể bị hòa thượng đuổi đi làm thế nào có bản lĩnh sinh con cùng người sống?”

Người cùng yêu thật ra có khả năng. Chỉ là nữ yêu cùng nhân loại thì tốt, còn nếu là nam yêu với nữ tử nhân gian thì có chút nguy hiểm, thai nhi nửa người nửa yêu con còn chưa sinh ra rất có thể sẽ hút sạch sinh khí của người mẹ.

Dương Tam phổ cập một chút kiến thức cho Hứa Giai Hâm.

Hứa Giai Hâm ngây người trong giây lát: “Vậy còn đứa bé trong bụng cô ấy?”

Đáy mắt Dương Tam hiện lên một tia châm chọc: “Chỉ là cố ý đẩy lên quỷ thần mà thôi, khẳng định là do người làm!”

0.68750 sec| 2399.945 kb