Nửa tiếng sau, xe cứu thương đến, nhưng không chỉ có mỗi xe cứu thường, mà còn có vài cảnh sát thần sắc nghiêm túc đi đến.
Trong đó có một vị cảnh lớn tuổi phỉ nhổ một ngụm, nói: “Đưa bọn họ đến bệnh viện trước đi, chúng ta ở đó trông giữ bọn họ.”
Tuy rằng bọn họ rất muốn tống giam đôi vợ chồng táng tận lương tâm này, nhưng nhìn tình huống trước mắt cũng chỉ có thể đưa bọn họ đến bệnh viện trước, việc kế tiếp cần làm là phải thu thập chứng cứ, nếu có thể khiến cho hai vợ chồng bọn họ tự mình thừa nhận việc này thì tốt rồi.
Cảnh sát Triệu nhìn hai vợ chồng bọn họ dùng tay che đôi mắt, vẻ mặt đầy thống khổ, lắc đầu thở dài, đây có thể xem như báo ứng.
Vì thế làm người không thể làm chuyện xấu, ngẩng đầu ba thước có thần linh.
Hai vợ chồng Tôn Cường bị dẫn đi, để lại không ít lời đồn đãi. Dù sao ai cũng nhìn thấy cảnh sát đến đây bắt người. Mọi người sôi nổi nghị luận, đủ loại suy đoán được đưa ra.
Dương Tam giao lại chuyện giao tiếp với cảnh sát cho Hứa Giai Hâm, cô chỉ phụ trách làm người nửa đêm “ngẫu nhiên gặp được” Tôn Nguyệt, làm người tốt đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó thuận tiện báo cảnh sát một tiếng, thông báo rằng có người đi lạc.
Trong thời gian chờ cảnh sát đến, cô chán chường ngồi trên ghế, thần sắc lãnh đạm nhìn những giây phút sinh ly tử biệt trong bệnh viện. Trên thực tế, nơi này quỷ hồn còn nhiều hơn người sống.
Dương Tam nỗ lực khống chế bản thân - thật đáng tiếc, cô không thể ăn bọn họ.
Quỷ hồn đi ngang qua cô đều không tự giác né xa ra ba thước, một mình cô ngồi một chỗ. Lúc này điện thoại di động của cô reo lên, lại là Bắc Bất Nhạc gọi đến.
Bắc Bất Nhạc vẫn nói về chuyện pháp hội như cũ.
“Người nhà họ Triệu cảm thấy rất có thể cô sẽ phân biệt được Linh Bảo Kinh kia là thật hay giả, nên rất hy vọng cô có thể đến tham gia pháp hội.”
Trên thực tế, chuyện này Dương Tam đã sớm biết, sư huynh Liễu Giác của cô bây giờ đang được Triệu gia kia cung phụng. Có vị sư huynh này nội ứng bên trong, những tính toán kia của Triệu gia căn bản không thể thoát khỏi mắt cô.
Dê béo tự tìm đến cửa, không làm thịt thì không được. Sư huynh cô đã hố được không ít bảo vật dưới đáy hòm của nhà họ Triệu, làm sư muội, cô đương nhiên phải đến giúp sư huynh một tay.
Dương Tam chậm rãi nói: “Tôi vốn đã hẹn luận đạo với một vị tiền bối sắp xuất quan. Nếu tham gia pháp hội, tổn thất của tôi rất lớn. Nếu Triệu gia chịu bồi thường tổn thất thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
Nghe sư huynh nói Triệu gia là thế gia trừ yêu, có vài viên nội đan của yêu thú, thậm chí còn có vài sợi công đức chi khí, cô ngẫm lại liền có chút chờ mong. Trước kia sư huynh đã hố được một lọ cam lộ cùng với mấy món pháp khí của Triệu gia.
Tiếng Bắc Bất Nhạc ho khan từ đầu dây bên kia truyền đến: “Để tôi nói chuyện với Triệu Gia.”
Ông tạm dừng một chút, vẫn nói thêm một câu: “Tôi thấy Triệu gia tích cực như vậy, chỉ sợ không đơn giản là vì Linh Bảo Kinh kia.”
Dương Tam biết Bắc Bất Nhạc đang nhắc nhở cô, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi. Ông hãy bảo bọn họ đưa danh sách đồ vật trong nhà kho cho tôi. À, đúng rồi, còn có thẻ ngân hàng nữa.”
Sau khi giật dây Bắc Bất Nhạc tống tiền Triệu gia, Dương Tam liền cúp điện thoại, chờ Triệu gia chủ động đưa bảo vật tới cửa.
Phải biết rằng chi phí mời cô lên sân khấu rất đắt đỏ.
Nghĩ đến những bảo vật sắp đến tay, tâm tình Dương Tam tốt lên không ít.
Đợi một lúc, cuối cùng cảnh sát Triệu cũng đến bệnh viện, hắn dò hỏi Dương Tam làm sao gặp được Tôn Nguyệt. Tuy rằng nội tâm hắn hoài nghi Tôn Nguyệt sở dĩ có thể rời khỏi nhà họ Tôn là do Hứa Giai Hâm làm, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Dương Tam đương nhiên là dựa theo lời thoại đã chuẩn bị trước đó: “À, thời điểm tôi chạy bộ ban đêm, nhìn thấy cô gái một thân một mình ở trên phố rất nguy hiểm, lại còn mang thai, nên tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Khóe miệng cảnh sát Triệu giật giật, nói: “Đúng vậy, con gái đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, lần sau cô cũng đừng như vậy nữa.”
Nhìn Dương Tam có chút giống học sinh, khó trách cảnh sát Triệu lại lo lắng.
Thấy Dương Tam không phản ứng, cảnh sát Triệu tiếp tục nói: “Nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì, cha mẹ cô sẽ lo lắng.”
Trong lòng Dương Tam cảm khái, khó trách Hứa Giai Hâm muốn tìm người này báo án.
Cô nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, ai gặp được tôi thì người đó mới nguy hiểm, tôi sẽ không có việc gì đâu.”
Sau khi nói lời này, cô liền tiện tay nhặt một cục đá, dùng sức một chút, cục đá trực tiếp hóa thành bột mịn.
Cảnh sát Triệu: “…”
Đây là lần thứ hai hắn ngoài nghi nhân sinh, các cô gái bây giờ đều hung tàn vậy sao?
Hắn lau mồ hôi, trước hết vào hỏi thăm tình huống của Tôn Nguyệt, sau đó lấy lời khai của Dương Tam, rồi để cô về.
Mấy ngày tiếp theo, cảnh sát Triệu vì vụ án này mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Ngay từ đầu hai vợ chồng Tôn Cường còn cắn chết nói là do Tôn Nguyệt tự nguyện, kết quả không đến ba ngày, bọn họ vừa than khóc vừa thừa nhận việc này, thái độ trước sau biến hóa rất nhanh. Theo lời cảnh sát trông coi phòng giam nói, hai vợ chồng bọn họ làm chuyện trái với lương tâm, chỉ cần nhắm mắt liền mơ thấy ác mộng, mấy ngày nay tinh thần trở nên bất ổn.
Có khẩu cung, hơn nữa còn có chứng nhận ADN, rất nhanh vụ án đã có kết quả, chỉ cần chờ phán quyết cuối cùng của tòa án. Tôn Cường phải ngồi tù ít nhất là mười năm, vợ hắn cũng vì phạm tội bao che mà lĩnh án ba năm tù.
Tuy rằng vợ chồng bọn họ được đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng đôi mắt vẫn bị mảnh vỡ cắt phải, nên không tránh khỏi bị mù. Dù tương lai có thể ra tù thì chờ đợi bọn họ chính là cuộc sống nửa đời sau mãi chìm trong bóng tối.
Chính nghĩa có thể đến trễ, nhưng sẽ không vắng mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo