Dương Tam nhìn giới tử, yên lặng phát ngốc. Hạt giống rau này là muốn cô tự trồng hay sao? Tuy rằng cô thích ăn nhưng đều chỉ thích ăn những món đã được dọn sẵn, hoàn toàn không có kiên nhẫn trồng trọt!

Cô quay đầu nhìn Tiểu Kim và Tiểu Hắc, hay để mấy tiểu đệ này cống hiến một chút sức lực nhỉ?

Dương Tam lập tức đánh bay chủ ý này, vẫn là thôi đi, vạn nhất đạp hư hạt giống rau của cô thì không tốt, mấy cái này đều là hàng mà sư phụ cất trữ, không giống mấy thứ được bày bán ở nhân gian kia đâu.

Không bằng đi tìm Từ Xuân Thâm một chút! Xem thử anh trồng loại trái cây kia như thế nào, lúc quay chương trình, cô phát hiện Từ Xuân Thâm rất thích thực vật. Nếu anh có thể chăm sóc tốt, vậy thì tiếp tục nhờ anh hỗ trợ trồng rau.

Chuông điện thoại vang lên, Dương Tam vừa nhìn thấy người gọi đến là Từ Xuân Thâm, nhịn không được nở nụ cười - đến rất đúng lúc.

Liễu Giác cất điện thoại di động, thuận tay loại bỏ kết giới khi nãy. Bên cạnh hắn có một người đàn ông cao gầy đang đứng, dáng vẻ rất cung kính, không hề bởi vì hắn trẻ tuổi mà dám can đảm có thái độ bất kính, đáy mắt thậm chí còn mang theo chút kinh sợ.

Thiếu niên ở trước mặt bọn họ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể giải quyết hai tên Quỷ Vương.

“Các người muốn tôi đối phó ai?”

Triệu Thiếu Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Là một tiểu yêu nữ, cô ta ỷ vào bản thân có vài phần bản lĩnh, hoành hành không cố kỵ, mời thượng sư cho cô ta một giáo huấn nho nhỏ.”

Chỉ cần Triệu Thiếu Minh nhớ lại chuyện dưới chân núi Bình Khê khiến ông ta mất hết mặt mũi trước mặt người khác, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi vậy, khi gặp được Liễu Giác có thực lực như thượng sư tiên nhân, liền vội vàng mời hắn đến đây, hầu hạ ăn ngon uống tốt.

Tộc trưởng Triệu gia - Triệu Thiếu Hàng cũng gật đầu - Triệu gia bọn họ là thế gia trừ yêu tiếng tăm lẫy lừng, dù thế nào cũng không thể mất mặt như vậy. Huống chi…

Triệu Thiếu Hàng lấy ra một chiếc hộp, nói: “Đây là một chút lễ vật xem như quà gặp mặt thượng sư.”

Hắn mở hộp ra: Lại là một lọ cam lộ, tuy kém hơn dương chi cam lộ của Quan Âm Bồ Tát, nhưng cũng có thể khiến cây khô như gặp được mùa xuân, cũng có công hiệu điều tức trị thương. Cũng miễn cưỡng lọt vào mắt Liễu Giác.

Lần này hắn ra cửa, không mang theo nhiều đồ vật. Là sư huynh, không thể không có lễ vật gặp mặt cho sư muội!

Liễu Giác hỏi: “Các người muốn đối phó ai? Đối phó như thế nào?”

Triệu Thiếu Minh trao đổi ánh mắt với Triệu Thiếu Hàng, người sau mở miệng nói: “Sắp đến sẽ có một pháp hội, mục đích là để trao đổi phật pháp đạo pháp, đến lúc đó khi tỷ thí thượng sư chỉ cần áp chế yêu nữ kia, nếu có thể khiến cô ta bị thương thì càng tốt.”

Pháp hội này cũng không phải theo Phật đạo, chỉ cần người có chút danh tiếng đều sẽ đến tham gia, đặc biệt là những người mới có bản lĩnh nhưng chưa có danh tiếng. Trong mắt Triệu Thiếu Minh, Dương Tam nhất định sẽ tham gia, với bản lĩnh của cô, chỉ sợ cả thế hệ trẻ này không có ai là đối thủ.

Liễu Giác hỏi: “Các người cứ một câu lại một câu là yêu nữ, tên họ của người nọ là gì?”

Triệu Thiếu Minh cắn răng nói: “Dương Tam.”

Cái tên này khắc sâu trong tâm khảm hắn, chưa bao giờ quên. Khi đó, hắn bị ném từ tay áo đến hang động, nhìn thấy xác hổ yêu, mặt xám mày tro, từ đó về sau ở trước mặt đệ tử không còn cái gọi là uy nghiêm.

Liễu Giác ngây người một chút, đôi mắt khẽ nheo lại: “Dương Tam? Có phải là một cô gái có vẻ bề ngoài trông ngọt ngào vô hại, đặc biệt thích ăn hay không?”

Triệu Thiếu Minh nói: “Thượng sư biết cô ta sao?” Hắn bất giác xuất hiện một tia khẩn trương.

Liễu Giác ngửa mặt lên trời thở dài, oán giận nói: “Sao lại không biết cơ chứ! Tôi và cô ta có thù diệt tộc, không đội trời chung.”

Đúng vậy, hắn vất vả nuôi được một đàn thỏ con, thế mà lại bị tiểu sư muội ăn mất, không chừa lại một con! Lúc ấy hắn vốn định dùng thỏ con để hối lộ Hằng Nga, xem có thể đổi lấy một vò rượu hoa quế hay không.

Một đàn thỏ tiên không còn một con, cũng xem như là mối thù diệt tộc. Bất quá mấy con thỏ kia nướng lên thật sự rất ngon, đặc biệt lúc ấy tiểu sư muội còn dùng không ít gia vị trân quý, xa xỉ vô cùng, hương vị tuyệt vời.

Trong lòng Triệu Thiếu Hàng vui vẻ, càng thêm năm chắc: “Vậy…”

Liễu Giác nói: “Bất quá cô ta quỷ kế đa đoan pháp thuật cao thâm, cho dù là tôi cũng chỉ nắm chắc bảy phần thắng, vì vậy tôi cần thêm một ít trợ giúp.”

Triệu Thiếu Minh hứa hẹn nói: “Thượng sư yên tâm, tất cả các pháp khí cùng linh vật, chỉ cần Triệu gia chúng ta có, mặc cho thượng sư lựa chọn.”

Đôi mắt Liễu Giác khẽ híp lại: Triệu gia này ngay cả đồ vật áp đáy hòm cũng có thể lấy ra, e rằng không chỉ muốn hắn đả thương tiểu sư muội.

Ha ha, không đào rỗng Triệu gia này, Liễu Giác hắn không phải là đệ tử Ngũ Trang Quan. Những nhân loại gan lớn này dám động đến trên đầu sư muội hắn.

Hắn cúi đầu nhắn tin cho Dương Tam: Sư muội, chờ sư huynh đưa lễ gặp mặt đến cho cô.

Haizz, tiểu sư muội thật đáng thương, lưu lạc đến mức phải lên TV kiếm sống, thế mà những người này còn muốn tính kế muội ấy, bọn họ có còn là người hay không.

0.45841 sec| 2396.633 kb