Một giờ sau, hai người bọn họ đến Lạc gia.

Lạc gia cũng là gia đình có máu mặt ở thành phố R, con gái bảo bối của bọn họ gặp phải chuyện như vậy, cha mẹ cô ấy tự nhiên sẽ lo sợ chết khiếp, cũng tự mình mời đại sư quen biết lại đây. Bởi vậy khi Dương Tam đến, trong nhà đã có hai người gọi là đại sư.

Một người mặc một thân đạo bào, dáng vẻ cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, là cha mẹ Lạc mời đến, gọi là Vương đại sư. Còn lại là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, nghe nói là một bà cốt am hiểu thông linh quỷ thần, giang hồ gọi là Lý lão thái.

So với bọn họ, Dương Tam là người trẻ tuổi nhất, rất khó phục chúng.

Doãn Văn Giác trừng mắt nhìn tiểu Lạc Kỳ một cái - nếu sớm biết rằng bọn họ đã mời người khác, cậu ta sẽ không đưa lão đại qua đây. Đây không phải lão đại nhà cậu ta trở thành lốp xe dự phòng sao?

Ngược lại Dương Tam rất bình tĩnh, liếc nhìn hai người này một cái, ngay cả linh thức còn chưa mở, phỏng chừng cũng không có bản lĩnh gì.

Cô nhìn Lạc Uyển một chút, cô gái nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, có chút kiêu căng, đáng tiếc ấn ký ếch xanh cực lớn trên mặt đã phá hủy nét đẹp ngũ quan, hơn nữa ếch xanh kia còn chậm rãi bơi lội trên mặt cô ấy, cô gái khóc đến hai mắt sưng đỏ, trông có vài phần nhu nhược đáng thương.

Vương đại sư xoa xoa chòm râu, vẻ mặt thâm trầm nói: “Chỉ sợ lệnh ái đã đắc tội với một ít tinh quái, nên mới gặp phải kiếp nạn này. Để tôi thử xem có thể xua đuổi nó đi hay không.”

Dương Tam liền nổi lên tính tò mò: Cô vốn không nhìn ra được chút yêu khí nào trên người Lạc Uyển.

Đã lâu không thấy cái được gọi là bọn giang hồ bịp bợm, cũng có chút hoài niệm, trước kia cô còn cùng Lã Động Tân trêu đùa bọn người này.

Vương đại sư lấy từ trong túi ra một chồng giấy vàng, quay chung quanh Lạc Uyển, bắt đầu niệm chú ngữ mà người khác nghe không hiểu. Sau đó lấy ra một thanh kiếm, vẩy nước, khua khua lên tờ giấy. Tờ giấy vẫn như cũ, chẳng có biến hóa gì.

Vương đại sư nôn ra máu tươi, vẻ mặt suy yếu nói: “Tinh quái này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi, tôi nghỉ ngơi trước một chút rồi sẽ thử lại.”

Người nhà họ Lạc thấy thế, lộ ra vẻ mặt lo lắng. Dù sao nghe lời Vương đại sư nói thì dường như sự tình rất khó giải quyết.

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ ông là gà thành tinh?”

Vương đại sư giật mình, trên mặt hiện ra tức giận: “Nhóc con ở đâu đến, ăn nói xằng bậy.”

Dương Tam chỉ chỉ máu trên mặt đất mà hắn vừa phun ra: “Nếu không phải gà thì tại sao lại phun ra máu gà cơ chứ?”

Cô có thể phân biệt được mùi máu gà và mùi máu người. Loại thủ đoạn này cô đã thấy nhiều rồi, giấy vàng bôi phấn hoàng khương, nếu là nước sạch tự nhiên sẽ có màu vàng. Nếu dùng nghiên thủy, giấy vàng sẽ chuyển thành màu đỏ. Bọn bịp bợm giang hồ khi phát hiện có thể lừa gạt qua cửa sẽ làm cho giấy vàng đổi màu. Nếu tình huống phức tạp, sẽ bày trò pháp lực yếu kém, giấy vàng không đổi màu.

Ếch xanh du tẩu trên mặt Lạc Uyển kia, rõ ràng không phải chuyện hắn có thể giải quyết, vì thế vị Vương đại sư này liền dứt khoát bày ra trò đánh không lại. Dù sao như vậy cũng tốt hơn là bị vạch trần.

Doãn Văn Giác lập tức nhảy dựng lên: “Được lắm, hóa ra lại là bọn giang hồ bịp bợm.”

Đương nhiên cậu ta sẽ lựa chọn tin tưởng Dương Tam.

Lạc Kỳ lập tức phân phó vệ sĩ đem máu trên mặt đất đi kiểm tra một chút, xem có phải máu gà hay không - nếu là máu gà thật… Lạc gia hắn cũng không phải dễ dàng ức hiếp.

Sắc mặt Vương đại sự trắng bệch, theo bản năng đứng lên muốn chạy trốn, đáng tiếc lại bị vệ sĩ nhà họ Lạc chặn lại, hắn cũng không thể nhúc nhích.

Trên mặt ba Lạc lộ ra biểu cảm xấu hổ - người này cũng là hắn tìm tới, mấy người làm ăn với hắn đem vị này thổi phồng lên, kết quả lại có khả năng là kẻ lừa đảo, nên sắc mặt có chút khó cô.

Doãn Văn Giác tò mò hỏi: “Lão đại, sao cô có thể liếc mắt một cái liền biết đó là máu gà vậy?”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Nhìn máu người với máu gà nhiều một chút, muốn phân biệt liền rất dễ dàng, hơn nữa hương vị cũng không giống nhau.”

Không biết vì sao, những người khác chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Dương Tam khoanh tay nhìn về phía bà cốt Lý lão thái, ung dung nói: “Mời bà trước đi.”

Cô cũng muốn nhìn xem một chút, bà ta có tài cán gì.

Bất tri bất giác, Dương Tam trực tiếp HOLD toàn trường.

Cô nhìn chăm chú khiến Lý lão thái có chút chột dạ, bà ta hít sâu một hơi, chợt sắc mặt đỏ lên, bắt đầu niệm.

“Phủng thịnh Cửu Thiên Huyền Nữ, đại la chân tiên, thân kỵ bạch hạc…”

Bà ta luôn miệng thỉnh thần, cùng lúc đó, tóc bà ta dựng thẳng lên, khiến người khác lấy làm lạ.

Doãn Văn Giác hỏi nhỏ Dương Tam: “Đây là thật hay giả vậy?”

Dương Tam không chút nghĩ ngợi đáp: “Giả. Nếu bà ta mời Bích Hà Nguyên Quân còn chưa tính, thế mà còn muốn mời Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền Nữ không thích những người ngoại hình xấu xí, sẽ không đáp ứng bà ta.”

Cô quay đầu nhìn Doãn Văn Giác một chút, nói: “Diện mạo này của cậu, hẳn là rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy, anh mà mời cô ấy đến hẳn là sẽ dễ dàng hơn so với bà cốt kia.”

Doãn Văn Giác: “…”

Từ từ, sao cậu ta có cảm giác là không nên hỏi kỹ hơn nhỉ?

Dương Tam nhìn Lý lão thái, tựa hồ có chút tiểu thần thông, có thể làm tóc dựng thẳng đứng lên, nhưng bản lĩnh cúng bái cũng chỉ có hạn, không có gì đặc biệt.

Cô trực tiếp triệu hoán một đạo thiên lôi giáng từ trên trời xuống, bổ vào một bên chân của Lý lão thái. Lý lão thái niệm kinh niệm chú đến một nửa, cứ như vậy bị nghẹn trở về.

Một lần nữa cả phòng chìm trong không khí vô cùng xấu hổ.

0.95242 sec| 2399.289 kb