Trấn Nguyên Tử nhìn những linh thảo tiên thúy ướt át, thần sắc ôn hòa. Đây là giống mới mà hắn đã lai tạo trong mấy năm nay, sau khi thiên mã ăn vào tốc độ bay sẽ càng nhanh, cũng càng có tinh thần hơn. Hắn cũng không phải thần tiên chỉ biết dậm chân tại chỗ, còn từng theo học một khóa học nông nghiệp ở nhân gian. Tuy rằng sinh mệnh nhân loại ngắn ngủi, nhưng nghiên cứu của bọn họ cũng có chỗ đáng khen.

Sau khi chăm sóc một mảnh linh thảo, hắn lại đi nhìn cây nhân sâm, sau đó liền đi đến một gian phòng nhìn qua trông hết sức giản dị, đẩy cửa đi vào.

Linh khí trong phòng nồng đậm, nhiều hơn nơi khác mấy trăm lần. Vì để duy trì linh khí ở nơi này quanh năm suốt tháng, Trấn Nguyên Tử đã phí không ít công phu. Không chỉ có thế, hắn còn thường xuyên tưới dương chi cam lộ. Trong điều kiện như thế, dù là hạt giống đã chết cũng có thể mọc rễ nảy mầm. Nhưng ở giữa vùng đất vô biên, một quả màu vàng vẫn lẳng lặng nằm gần đó, ngàn năm đi qua chưa từng có biến hóa, như muốn tiếp tục đến thiên hoang địa lão.

Trấn Nguyên Tử nhìn trái cây kia, sắc mặt phức tạp: “Chung quy vẫn là không có cách nào sao?”

Hắn lấy ra một viên nội đan Oánh Oánh, đặt lên trên quả vàng kia, nội đan như bị hấp dẫn, nhanh chóng chui vào bên trong, trái cây nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại trở về trạng thái bình thường.

Hắn đi ra khỏi phòng, cánh cửa tự động khép lại.

Trấn Nguyên Tử đang định đi về phòng ghi chép lại một chút tình huống ghieo trồng ngày hôm nay, đột nhiên tam đệ tử Liễu Giác của hắn sắc mặt vội vàng chạy đến. Trấn Nguyên Tử xụ mặt, nghiêm giọng nói:

“Đã nói bao nhiêu lần rồi vẫn hấp tấp bộp chộp như vậy.”

Liễu Giác lấy di động ra, hắn đã lưu trailer kia lại, dù không có tín hiệu thì chỉ cần có pin vẫn có thể xem được.

Trấn Nguyên Tử nhìn thấy điện thoại di động, sắc mặt hơi trầm xuống.

Liễu Giác vội vàng nói: “Sư phụ, tiểu sư muội lên TV!” Sau đó hắn mở di động lên, tìm đến đoạn trailer kia.

Trấn Nguyên Tử nhìn thấy đệ tử nhà mình xuất hiện trên màn hình lớn, thần sắc bình đạm ẩn chứa tự tin “Lão tử thiên hạ đệ nhất”, tay dùng sức nhéo mạnh vào chòm râu được bảo dưỡng tỉ mỉ. Đứa nhỏ này! Thế mà lại chạy đi bán nghệ!

Trấn Nguyên Tử ngơ ngác xuất thần, cuối cùng lại thở dài một hơi.

Liễu Giác cúi đầu không nói: Hắn không rõ vì sao ngày thường sư phụ yêu thương tiểu sư muội nhất, nhưng sau khi biết tin sư muội tỉnh lại, chưa từng liên hệ với cô.

Tiểu sư muội thật đáng thương, không được ăn rau quả gieo trồng trong trang viên, cũng không biết cô có quen ăn thức ăn của nhân gian hay không.

Một lúc lâu sau, giọng nói không được tự nhiên của Trấn Nguyên Tử vang lên: “Cái inteet kia, lắp đặt như thế nào?”

Liễu Giác kinh hỉ ngẩng đầu.

Trấn Nguyên Tử thẹn quá hóa giận: “Hai ngày nữa tìm người đến lắp đặt đi, đỡ cho ngươi ngày nào cũng chạy đến Long cung quấy rầy người ta.”

Sau đó phất tay áo rời đi, chỉ là tấm lưng kia nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết.

Cuối cùng, từ xa vọng lại một câu.

“Gửi cho tiểu sư muội của ngươi một ít trái cây rau dưa đi, miễn cho nó đói gầy.”

Liễu Giác nghẹn cười, cố gắng kìm nén để bản thân không cười ra tiếng: Hắn biết lấy tiểu sư muội ra khẳng định có hiệu quả. Còn có, tiểu sư muội gầy chỗ nào cơ chứ, so với trước lúc ngủ say còn có tinh thần hơn nhiều, có thể thấy được thức ăn ở nhân gian cũng không tồi. Theo như lời nhân loại nói, đây gọi là “Lúc nào trưởng bối cũng cảm thấy ngươi gầy.”

Được rồi! Lát nữa liền đi bố trí bài tập cho đệ tử phía dưới, để bọn họ phụ trách đánh call cho tiểu sư muội.

Mấy ngày nay Dương Tam đều mân mê tìm cách biến nội đan thành ngoại đan, ước chừng nửa tháng, cuối cùng cô cũng thành công. Về sau cô liền có thêm một pháp khí công kích với uy lực cường đại, đáng tiếc là chỉ có thể sử dụng một lần.

Dương Tam thu hồi ngoại đan, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Tiểu Kim lập tức tiến lên đón, nói: “Đại nhân, buổi sáng sư huynh của ngài mang đồ đến đây.”

Dương Tam ngẩn ra một chút: “Sư huynh nào?”

Sư phụ của cô có không ít đệ tử, cô thật đúng là không thiếu sư huynh.

Tiểu Kim nói: “Là Liễu Giác - Liễu đại nhân.”

Chỉ là khi đó đại nhân đang rèn pháp khí đến thời điểm mấu chốt, Tiểu Kim không dám quấy nhiễu, sợ cô thất bại trong gang tấc.

Dương Tam nghe xong lập tức vui vẻ, vị sư huynh này rất thích chơi đùa, ở Ngũ Trang Quan xếp hàng thứ ba, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn rất tốt. Tiểu Kim đưa cho cô một chiếc nhẫn không gian, Dương Tam kiểm tra lại một chút, bên trong là các loại rau dưa trái cây tươi mới, đều là loại cô thích ăn! Không chỉ có rau dưa trái cây, còn có một ít hạt giống rau, có thể tự mình trồng.

Dương Tam rất vui vẻ, một đống này cô có thể ăn chán chê! Cô hỏi: “Sư huynh đâu?”

Tiểu Kim nói: “Liễu đại nhân nói một khoảng thời gian nữa sẽ lại đến tìm ngài - hình như có nhân loại muốn mời hắn ăn cơm, à, đúng rồi, đây là số di động của hắn! Tôi có đưa số điện thoại của ngài cho hắn.”

Khóe miệng Dương Tam run run: Sư huynh cũng thật thời thượng, nhưng có thể liên hệ với sư huynh, cô thật sự rất vui vẻ. Sau khi lưu số điện thoại kia cô liền gọi qua luôn.

Liễu Giác bắt máy rất nhanh, thanh âm mang theo ý cười: “Sư muội.”

Dương Tam vui vẻ nói: “Sư huynh, anh muốn ngốc ở nhân gian sao?”

Liễu Giác: “Cũng định ngốc ở đây một thời gian rồi mới trở về, sau này rảnh rỗi anh lại đến tìm cô.”

Dương Tam gật gật đầu: “Được. Lần sau đến nhớ mang thêm nhiều rau dưa trái cây một chút!”

Dù sao bọn họ đã một ngàn năm không gặp mặt, kéo dài thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề.

0.10611 sec| 2400.109 kb