Lạc Uyển nhìn Dương Tam, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, sau đó cô ấy chợt vỗ tay hô lên: “Tôi nhớ ra rồi, có phải cô tham gia cái gamsshow gì đó không? Hình như tôi có xem qua trailer?”

Doãn Văn Giác lập tức mở máy hát, thổi phồng Dương Tam lên tận trời. Bởi vì vừa nhìn thấy một màn thân thủ kia của cô, mọi người cũng không cảm thấy lời cậu ta nói có gì là khoa trương cả.

Rất nhanh, đề tài liền chuyển đến trên đầu Lạc Uyển.

“Uyển Uyển, lần này con ra ngoài chơi, có phải đắc tội người nào không? Nếu không tại sao có thể bị trúng giáng đầu thuật?”

Lạc Uyển có chút ủy khuất: “Hẳn là không có đi.”

Lạc Kỳ tức giận nói: “Tính tình em thối như vậy, nói không chừng đắc tội với người khác lúc nào cũng không biết.” Sau đó hắn quay sang hỏi Hà Nhã:

“Hà Nhã, trí nhớ của cô tương đối tốt, cô có nhớ rõ không?”

Hà Nhã bày ra dáng vẻ suy tư, sau đó nói: “Chúng tôi sang tỉnh Y bên kia, hình như có một lần bởi vì chuyện xếp hàng mà cãi nhau với người ta? Không biết có phải là lúc đó hay không? Còn có một lần, chủ quán chặt chém khách, Uyển Uyển không nhìn nổi liền cãi nhau với bọn họ.”

Cô ta liên tiếp nói ra vài người mà bọn họ có khả năng đã đắc tội.

Lạc Kỳ lắc đầu, ngón tay chọc chọc Lạc Uyển: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài phải thu liễm tính tình một chút. Lần này chắc đã nhận được một bài học rồi, đúng không?”

Lạc Uyển mếu máo, hiếm khi cô ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Lạc Kỳ vừa dứt lời lại quay sang cảm ơn Hà Nhã: “Mấy năm nay dù sao cũng có cô ở bên cạnh con bé, nếu Uyển Uyển có thể học được tính tình ôn nhu giống cô thì tốt rồi. Cũng chỉ có cô mới chịu được tính cách của con bé.”

Chỉ là nếu con bé thay đổi tính tình, thì người đó không còn là em gái hắn nữa.

Hà Nhã ôn nhu cười: “Uyển Uyển cũng không có ý xấu.”

Dương Tam cầm cốc nước trái cây, so với trà, cô thích uống nước ép trái cây hơn, nhà họ Lạc cũng trực tiếp bảo người làm ép nước trái cây cho cô.

Ba Lạc tò mò hỏi: “Không biết tiểu sư phụ có thể xem phong thủy không?”

Dương Tam khẽ gật đầu: “Biết một chút.” So với sư huynh, Dương Tam không tính là tinh thông, nhưng so với nhân loại sinh mệnh ngắn ngủi thì bản lĩnh của cô cũng đủ dùng.

Ba Lạc lập tức nổi lên hứng thú: “Gần đây tôi có đầu tư một miếng đất, chuẩn bị khai phá, không biết đến lúc đó ngài có thể đến xem một chút hay không? Đương nhiên, sẽ không thiếu thù lao của ngài.”

Những người kinh doanh bất động sản như bọn họ lo lắng nhất là vấn đề về phong thủy. Hắn có một người bạn làm ăn, vừa khai phá một tiểu khu, cũng không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào mà tháng nào cũng xảy ra vụ án tự sát. Về sau mặc dù đã mời chuyên gia đến sửa lại phong thủy, tuy rằng tình huống có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bởi vì những vụ án tự sát trước đó đã gây ra những lời bàn tán không hay nên chẳng có mấy ai nguyện ý ở đó. Có vết xe đổ này, ba Lạc đương nhiên sẽ rất để bụng.

So với việc tìm những đại sư không rõ thật giả kia, còn không bằng lựa chọn người mà mình đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh. Tuy rằng Dương Tam trẻ tuổi nhưng lại là người rất có năng lực.

Dương Tam nghe được hai chữ thù lao, đôi mắt sáng lên vài phần, chỉ là trên mặt vẫn duy trì thái độ vân đạm phong khinh như cũ:

“Vậy được, khi nào ông quyết định được thời gian thì tôi sẽ qua đó.”

Xem ra chuyến đi này rất khá, liên tiếp có hai mối làm ăn tới cửa. Nhìn Lạc gia làm về địa ốc có vẻ rất thành đạt, về sau nếu Dương Tam muốn mua lại địa bàn của cô nói không chừng còn phải hỏi hắn một chút tình huống cụ thể.

Nói tóm lại, ấn tượng của Dương Tam về Lạc gia tương đối tốt, còn cùng Lạc Uyển tán gẫu. Lạc Uyển từ nhỏ gia cảnh phú quý, cô ấy cũng chưa từng che giấu điểm này. Chỉ là trong mắt người khác, đa số đều cảm thấy cô ấy cố ý khoe khoang, chọc vào tim phổi người khác. Nhưng đối với Lạc Uyển mà nói, cuộc sống hàng ngày của cô ấy chính là như vậy.

Dương Tam cũng không cảm thấy như vậy có vấn đề gì. Tại sao có tiền lại phải che che giấu giấu? Chờ khi nào cô tích góp đủ tiền, nhất định sẽ mua lại địa bàn, cô còn muốn chiếu cáo thiên hạ, để những người khác biết điều một chút, đừng chạy đến địa bàn của cô làm loạn.

“Uyển Uyển, mặt em khỏi rồi sao?” Một âm thanh đầy từ tính vang lên.

Lạc Uyển nghe thấy âm thanh này lập tức quay đầu, lộ ra nụ cười xán lạn: “Giang Thừa anh mau đến đây, chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ có Dương Tam, mặt em đã ổn rồi.”

Tướng mạo Giang Thừa anh tuấn, không giấu được khí phái phú quý, nhất định rất được phụ nữ hoan nghênh.

Hắn cười nói: “Vậy là tốt rồi. Mấy ngày nay anh đều tìm vài vị bác sĩ da liễu danh tiếng, muốn nhờ bọn họ xem giúp em.”

Lạc Uyển nói: “Em cũng không phải sinh bệnh, mà là bị người ta hạ thuật. Có tìm bác sĩ cũng vô dụng.”

Sau đó bắt đầu thổi phòng Dương Tam trước đó thần kỳ như thế nào, giọng điệu ca ngợi không thể che giấu được.

Ánh mắt Dương Tam dừng lại trên người Giang Thừa, giống Hà Nhã vậy, giữa hai mắt đều có gân xanh.

Cô thấp giọng hỏi Lạc Kỳ bát tự của Giang Thừa, tuy rằng hắn có chút không rõ nhưng vẫn đến phòng ba mẹ nhìn trộm. Nhà họ Giang và nhà họ Lạc đã đính hôn, khẳng định đã xem qua bát tự hung cát.

Dương Tam căn cứ vào bát tự, sau khi tính toán trong lòng đã nắm chắc.

Lạc Uyển nhìn thấy vị hôn phu của mình thì rất vui vẻ, thân mật nói chuyện cùng hắn.

Dương Tam chậm rãi mở miệng: “Lạc Uyển.”

Lạc Uyển quay đầu: “Làm sao vậy?”

Dương Tam nghiêm túc nói: “Không nên thân mật với bạn trai của người khác như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

Lạc Uyển ngây người một chút, nói: “Khoan đã, đây là vị hôn phu của tôi, Giang Thừa.”

Dương Tam vẻ mặt vô tội: “Phải không? Nhưng tôi xem qua tướng mạo, bạn gái của hắn không phải là Hà Nhã sao?”

0.08940 sec| 2399.992 kb