Nếu người khác nói lời này, Lạc Uyển khẳng định sẽ bộc phát tính tình. Một người là vị hôn phu của cô ấy, một người là bạn thân nhất. Nhưng người nói lười này lại là Dương Tam, hình tượng đại sư của Dương Tam đã ăn sâu vào tiềm thức của Lạc Uyển, khiến cô ấy vô thức lựa chọn tin tường lời này, ánh mắt nhìn nhìn Giang Thừa và Hà Nhã dấy lên một tia nghi ngờ.

Dương Tam không quen biết hai người bọn họ, lại không có ân oán gì, nên không thể vô duyên vô cớ nói những lời này.

Trên mặt Giang Thừa xuất hiện một tia xấu hổ, nói: “Đừng nên đùa như vậy, Uyển Uyển hiểu lầm thì không tốt.”

Hà Nhã cũng gật đầu, lời lẽ chính đáng: “Mọi người đều biết Giang Thừa là vị hôn phu của Uyển Uyển, sao tôi có thể là bạn gái của anh ấy chứ? Uyển Uyển là bạn tốt nhất của tôi, tôi cũng không muốn mất đi tình bạn này.”

Sắc mặt ba Lạc khẽ trầm xuống, biểu cảm không được tự nhiên trên mặt Giang Thừa cũng không tránh được đôi mắt của hắn.

Những người khác thấy hai người bọn họ thề thốt sắt son liền có chút do dự.

Dương Tam uống một ngụm trà, nói với Giang Thừa: “Năm anh hai tuổi có một kiếp nạn, mười ba tuổi cũng gặp phải chuyện khó khăn, lúc mười sáu tuổi suýt chút nữa chết chìm, ba tháng trước còn một chân đạp ba thuyền, mấy hôm trước đại khái là đã phá một ít của cải.”

Sắc mặt Giang Thừa thay đổi, tuy rằng hắn không ấn tượng gì với kiếp nạn năm hai tuổi, những mấy chuyện còn lại đều bị cô nói trúng.

Lạc Kỳ nhảy dựng lên, cắn răng nói: “Hôm trước hắn còn hẹn tôi cùng đi đổ thạch, thua mất mấy trăm vạn. Việc này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.”

Sắc mặt ba Lạc tối sầm lại, nói với Giang Thừa: “Có thể cậu không biết, năm cậu hai tuổi từng bị bảo mẫu trong nhà hợp mưu với người ngoài bắt cóc, suýt chút nữa đã bị giết.”

Dương Tam tiếp tục ăn uống, nhìn sắc mặt Hà Nhã tái nhợt như tờ giấy trắng, gương mặt đầy ý cười, nói: “Có muốn tôi bói giúp cô không? Chuyện lúc nhỏ nếu cô không nhớ, tôi có thể bói giúp cô, đảm bảo xác suất chính xác hơn chín mươi chín phần trăm.”

Doãn Văn Giác hỏi: “Vì sao không phải trăm phần trăm?”

Dương Tam nói: “Vì tôi muốn khiêm tốn một chút.” Nên nói là chín mươi chín phần trăm. Nếu bói toán chuyện tương lai, khả năng là sẽ có chút sai lệch, nhưng nếu là những chuyện đã định trong quá khứ thì không hề có ảnh hưởng gì, đối với cô mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Môi Hà Nhã phát run, đã mất đi sự thong dong dịu dàng ngày thường, theo bản năng nhìn về phía Giang Thừa.

Giang Thừa vội vàng nói: “Lúc trước anh quả thật có qua lại với Hà Nhã một thời gian, nhưng từ sau khi định ra hôn sự, bọn anh không còn bất kỳ quan hệ gì.” Người giống như hắn đều cảm thấy phong lưu không phải tội lỗi gì nghiêm trọng. Trong lòng hắn rõ ràng, nhân tình bên ngoài dù tốt cũng không thể so được với vị hôn thế. Đôi khi hắn không chịu được tính tình của Lạc Uyển, mỗi lần bọn họ cãi nhau, Hà Nhã đều sẽ ôn nhu an ủi hắn, dần dần hắn qua lại nhiều hơn với cô ta. Nhưng hắn chỉ lén lút, chưa từng có ý định muốn chia tay với Lạc Uyển.

Lạc Uyển lựa chọn Giang Thừa, một mặt là môn đăng hộ đối, mặt khác là cũng có phần thật lòng với hắn. Tính cách cô ấy yêu ghét rõ ràng, cắn răng nhìn hai người này - cô ấy cứ như vậy bị hai người này xoay vòng. Vậy mà mỗi lần cô ấy cãi nhau với Giang Thừa đều sẽ tìm Hà Nhã tố khổ, nói không chừng Hà Nhã còn cười nhạo sau lưng cô ấy nữa kìa.

Cô ấy trực tiếp đứng lên, tát vào mặt Giang Thừa: “Tôi thật chán ghét hai người, cũng không muốn gặp lại hai người nữa.”

Sau đó Lạc Uyển chạy về phòng mình. Trong lòng cô ấy vô cùng ủy khuất nhưng lại không muốn thể hiện cảm xúc mềm yếu trước mắt hai người đó nên cố nén nước mắt.

Lạc Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Các người đi đi, Lạc gia chúng tôi không hoang nghênh hai người.”

Nhà bọn họ không cần dựa vào liên hôn để phát triển nên hôn nhân rất chú ý đến vấn đề tâm đầu ý hợp. Phát sinh loại chuyện này, cửa hôn ước này chỉ sợ phải giải trừ. Em gái hắn nên hắn biết rất rõ, tính cách kiêu ngạo, như thế nào cũng sẽ không bỏ hết mặt mũi mà đồng ý tái hợp.

Giang Thừa mặt mày ủ ê, cố gắng biện giải: “Sau này cháu sẽ không lui tới với Hà Nhã nữa.”

Đáng tiếc cha con Lạc gia đều không tin lời này của hắn, chỉ ha hả cười lạnh.

Cha Lạc trước sau ôn hòa từ ái ở trước mặt hắn biểu cảm cũng trở nên lạnh lẽo: “Nếu còn không đi, tôi sẽ tự mình mời mấy người ra ngoài.” Lời này ý nói không thể cứu vãn được nữa.

Giang Thừa chỉ có thể rời khỏi Lạc gia, Hã Nhã đi theo phía sau hắn.

Khi ra khỏi của lớn Lạc gia, nước mắt Hà Nhã rơi xuống, nói: “Tôi vốn không muốn các người chia tay, cứ nghĩ giữ trạng thái như bây giờ là tốt nhất.”

Giang Thừa vốn cũng có chút tức giận đối với cô ta, nhưng nhìn thấy cô ta khóc như hoa lê đái vũ cũng không nỡ trách cứ, chỉ là hắn sẽ không ngốc đến nỗi ở trước cửa nhà họ Lạc thể hiện hành động thương hoa tiếc ngọc, hiện tại quan trọng nhất chính là khiến Uyển Uyển hồi tâm chuyển ý.

Uyển Uyển mạnh miệng mềm lòng, chỉ cần hắn xuất ra chút thành ý hẳn là có thể.

Hắn xoay người đi ra bãi đỗ xe, chuẩn bị trở về cùng người nhà thương lượng đối sách.

Hà Nhã nhìn chiếc xe kia rời đi, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Biệt thự nhà họ Lạc nằm trên đỉnh núi, trong tình huống không có người đưa đón, trạm xe buýt cách nơi này gần nhất cũng phải đi bộ một giờ đồng hồ. Bây giờ Lạc gia cũng sẽ không đưa đón cô ta như trước kia.

Cô ta không khỏi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót trên chân mình - thật đau chân quá!

Có lẽ bởi vì quá khổ sở, nên lúc ăn cơm tối Lạc Uyển cũng không ra ngoài. Mẹ Lạc chỉ đành bảo người làm mang những món ăn con gái thích vào phòng cho cô ấy, để cô ấy có không gian riêng.

Đúng như lời Doãn Văn Giác nói, tay nghề đầu bếp nhà họ Lạc quả thật không tồi, hơn nữa trên bàn cơm đều là món mà cô thích ăn, nên nói tóm lại, Dương Tam ăn uống rất vui vẻ.

8.16319 sec| 2395.711 kb